Phó Kỳ Hâm nước mắt tràn trề, khản cổ kêu gào lên trong vô vọng. Lão ta ngước cổ lên cười một cách ghê tởm.
"Nam chủ, nam phụ, sao hai người còn chưa đến? Omega của các cậu sắp bị vấy bẩn rồi! Vị thần hệ thống à, hãy phù hộ người chơi xấu số này!"
"Há há há, trời mưa to thế này, cho dù mày có gào rách cổ cũng không ai nghe thấy đâu. Chà, không biết mùi vị của Omega mới tinh sẽ thế nào nhỉ? Cả đời tao mới có được một lần này..."
Lão hung hăng dùng bàn tay thô kệch kéo lấy cổ áo của Phó Kỳ Hâm, mạnh bạo kéo nó đến mức rách ra, phần ngực trắng nõn phơi bày ra trước mặt. Phó Kỳ Hâm sợ hãi giữ chặt lấy cơ thể, vùng vẫy trong đau đớn.
"Cút ra... đồ biến thái, mau cút ra!"
"Con chó cái này! Đám Omega chúng mày sinh ra chỉ để làm thỏa mãn chúng tao mà thôi! Thứ hương thơm này phát ra chẳng phải muốn quyến rũ người khác à, giả bộ thanh cao cái gì?"
Hắn đưa bàn tay bẩn thỉu chạm vào bả vai trần trắng trẻo của Phó Kỳ Hâm, ánh mắt chưa đầy dục vọng.
Cùng lúc ấy, Dư Niên cũng đến nơi. Hắn bước xuống xe nhìn quanh một lượt, lại chậc miệng.
"Thật phiền phức!"
Bé mèo vành trên sân thượng vội trèo lên lan can, nó hướng về phía dưới, dùng hết sức để kêu lên thật lớn trong đêm mưa gió.
"Méow! Meow meow!"
Bé mèo nhỏ kiên cường mặc kệ nước mưa lạnh toát thấm lên người, nó kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-tam-co-a-quy-ke/2918439/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.