Chương trước
Chương sau
"Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Anh lo lắng.

"Sau khi đem cờ cất vào trong kho, tôi có ra ngoài sân thượng hóng gió. Thấy bé mèo này..."

Cậu vừa nói, vừa chỉ vào chú mèo vàng đang nằm gọn trong tay mình: "Tôi chơi với nó một chút sau đó Dư Niên có đến khiến bé mèo hoảng sợ chạy vào trong kho. Tôi quay lại tìm rất lâu, lúc tìm được thì phát hiện cửa kho đã bị ai khóa lại. Sau đó... đến đêm trời mưa, bác bảo vệ có đến... sau đó... sau đó..."

Chuyện sau đó quá ám ảnh khiến Phó Kỳ Hâm khó lòng mà nói ra. Dữ Quân Phàm cũng hiểu được câu chuyện ấy, anh vỗ vai cậu, nhẹ nhàng an ủi.

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Sáng nay có thông báo bác bác bảo vệ đột ngột bị cho thôi việc, hóa ra vì chuyện này."

Phó Kỳ Hâm lo sợ hỏi lại.

"Như vậy... như vậy cả trường đã..."

"Giám thị không nói rõ lý do, cả trường cũng không ai biết."

Cậu thở dài, nếu để cả trường biết chuyện này, cậu sẽ gặp rắc rối to mất. Đúng khi này, Dư Niên từ trong đi ra, hắn còn không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ lạnh lùng bước đi.

"Niên Niên, Omega đó thế nào rồi?"

Khương Nhiêu - chú của Dư Niên ngồi sẵn trong xe, vừa thấy hắn bước vào đã hỏi ngay trọng tâm. Dư Niên gương mặt không biến sắc, hắn liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người đằng xa.

"Không chết được."

"Chậc, sao cái tên này không nói được câu nào tốt lành nhỉ?"

Khương Nhiêu chú ý một chút liền phát hiện trên má của Dư Niên xuất hiện một dấu tay mờ ảo. Anh ta bất chợt ồ lên một tiếng.

"Ấy, bị Omega kia tát cho à? Hiếm thấy nha, lần đầu tiên Niên Niên nhà ta bị đánh đấy, Omega này cũng lợi hại thật, phải thỉnh giáo!"

Dư Niên hất tay Khương Nhiêu ra, hắn cọc cằn.

"Bớt nói vài câu đi."



"Chú nói xem, một người trước kia từng rất ghét một thứ, bây giờ có đột nhiên yêu thích trở lại không?"

"Cái này còn tùy vào đối tượng ghét. Ví dụ con người chẳng hạn, cháu bây giờ không thích cậu Phó, nhưng sau này đột nhiên lại thích thì sao?"

"Không phải vấn đề đó!"

Khương Nhiêu lại suy nghĩ.

"Thế về động vật chẳng hạn, chú trước kia ghét nhất là mấy con thuộc họ gà, bây giờ vẫn vậy. Đã ghét bọn chúng dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể thích được!"

Dư Niêm im lặng, hắn nhìn vào Phó Kỳ Hâm một hồi, mãi lâu sau đó mới rời mắt, đánh lái bỏ đi.

.........

Thẩm Tư An một mình đi đến phòng tập, lại không ngờ gặp trúng Dư Niên đang đi hướng ngược lại. Cậu ta vội chỉnh lại tư thế, vén lọn tóc mai rồi giả bộ như tình cờ.

"A, Dư Niên!"

Dư Niên không có chút hứng thú gì với Thẩm Tư An, mỗi lần gặp mặt đều chỉ nói qua loa cho có lệ.

"Tôi mới được giám hiệu phê duyệt cho câu lạc bộ bơi lội, cậu hình như rất giỏi bơi, có thể tham gia vào câu lạc bộ của tôi không?"

"Không."

Dư Niên nhanh gọn, thẳng thắn trả lời. Thẩm Tư An siết chặt tay, cậu ta mỉm cười, quay lại nói.

"Cậu dạo này đang lo cho Phó Kỳ Hâm à? Tâm trạng tốt rồi quay lại trả lời tôi, được chứ?"

Dư Niên chững chân lại, hắn vốn dĩ sẽ ngó mặt làm ngơ chuyện này, nhưng Thẩm Tư An lại dai như đỉa đói, còn cố tình nhắc đến chuyện của Phó Kỳ Hâm. Hắn dừng hẳn lại, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Tư An.

"Đừng tưởng chuyện xấu mình làm sẽ không ai biết."



"Cậu... cậu đang nói đến chuyện gì vậy, tôi nghe không hiểu..."

Cậu ta cố ý lảng tránh lời nói của Dư Niên, nhưng càng làm như vậy, cậu càng để lộ ra sơ hở. Dư Niên dùng chút kiên nhẫn cuối cùng, giọng không lớn không nhỏ nói.

"Tôi cảnh cáo cậu, những chuyện thế này còn xảy ra một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để yên đâu."

Thẩm Tư An bị bóc trần, cậu ta không những không biết xấu hổ, còn thẳng mặt hỏi.

"Dư Niên, từ khi nào cậu lại bênh vực cho Phó Kỳ Hâm? Cả trường này ai cũng biết cậu rất ghét Kỳ Hâm, tôi làm như vậy... cũng là muốn giúp cậu trừng trị tên Omega không biết nghe lời đó thôi..."

"Câm miệng!"

Hắn tức giận bóp chặt lấy cằm cậu ta, ánh mắt lạnh lùng, đục ngầu hệt như quỷ sai dưới địa ngục, giọng nói lạnh đến thấu tâm can, một lời nói còn có thể khiến người đối diện kinh hãi mà co rúm người.

"Omega của tôi dù có bị hủy hoại cũng phải hủy hoại dưới tay tôi, không đến lượt loại ti tiện bẩn thỉu như cậu nhúng tay vào!"

"Dư... Niên... tại sao... cậu..."

"Để tôi nhìn thấy cậu dám làm hại cậu ta một lần nữa, tôi thề rằng sẽ khiến cậu cút khỏi nơi này!"

Dư Niên buông lỏng tay, hất Thẩm Tư An ra chỗ khác. Vừa đúng lúc Tiểu Dương chạy qua, cậu ta đưa cho hắn chai nước lọc.

"Này, nước cậu bảo tôi mua, mà... có chuyện gì vậy?"

Dư Niên mở ra, hắn không uống mà dùng số nước đó đổ hết xuống tay, gột rửa đi những gì bẩn thỉu còn sót lại. Hắn rõ ràng đang chê Thẩm Tư An ghê tởm, cho dù có động vào cũng cần phải rửa thật sạch.

"Đạp trúng phân." Hắn để lại một câu ngắn gọn sau đó lại rời đi.

"Hả... phân? Ơ này, Dư Niên, chờ tôi với..."

Thẩm Tư An đứng như một pho tượng ở đó, cậu ta ôm lấy cằm, khóe mắt ửng đỏ nhìn theo bóng dáng của người con trai phía trước, nắm tay siết chặt lại.

"Phó Kỳ Hâm, mày rốt cuộc là cái thá gì? Tao nhất định sẽ không để cho mày được yên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.