"Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Anh lo lắng.
"Sau khi đem cờ cất vào trong kho, tôi có ra ngoài sân thượng hóng gió. Thấy bé mèo này..."
Cậu vừa nói, vừa chỉ vào chú mèo vàng đang nằm gọn trong tay mình: "Tôi chơi với nó một chút sau đó Dư Niên có đến khiến bé mèo hoảng sợ chạy vào trong kho. Tôi quay lại tìm rất lâu, lúc tìm được thì phát hiện cửa kho đã bị ai khóa lại. Sau đó... đến đêm trời mưa, bác bảo vệ có đến... sau đó... sau đó..."
Chuyện sau đó quá ám ảnh khiến Phó Kỳ Hâm khó lòng mà nói ra. Dữ Quân Phàm cũng hiểu được câu chuyện ấy, anh vỗ vai cậu, nhẹ nhàng an ủi.
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Sáng nay có thông báo bác bác bảo vệ đột ngột bị cho thôi việc, hóa ra vì chuyện này."
Phó Kỳ Hâm lo sợ hỏi lại.
"Như vậy... như vậy cả trường đã..."
"Giám thị không nói rõ lý do, cả trường cũng không ai biết."
Cậu thở dài, nếu để cả trường biết chuyện này, cậu sẽ gặp rắc rối to mất. Đúng khi này, Dư Niên từ trong đi ra, hắn còn không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ lạnh lùng bước đi.
"Niên Niên, Omega đó thế nào rồi?"
Khương Nhiêu - chú của Dư Niên ngồi sẵn trong xe, vừa thấy hắn bước vào đã hỏi ngay trọng tâm. Dư Niên gương mặt không biến sắc, hắn liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người đằng xa.
"Không chết được."
"Chậc, sao cái tên này không nói được câu nào tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-tam-co-a-quy-ke/2918436/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.