Sau khi mang đủ đồ lên xe, Phó Kỳ Hâm buộc phải cùng hắn trở về, mặc dù cậu không muốn chút nào. Cậu mở cửa xe sau, vừa định bước lên liền nhìn thấy dấu vết hoan ái hôm qua. Trong đầu liên tục hồi tưởng lại, những cảnh tượng đỏ mặt khiến cho Phó Kỳ Hâm giật mình đóng mạnh cánh cửa.
Cậu vội mở cửa trước, im lặng mà ngồi xuống. Dư Niên hắn ta biết cậu vừa nhìn thấy gì, còn cố ý trêu chọc.
"Sao vậy, chê bẩn à?"
Phó Kỳ Hâm không nói gì, chi cúi gằm mặt, lộ ra một vệt ửng hồng. Hắn nhìn cậu, đột nhiên bị biểu cảm ấy làm cho chú ý, trong lòng lâng lâng có chút thích thú. Hắn giật mình, vội điều chỉnh lại cảm xúc, lái xe rời khỏi đây.
Phó Kỳ Hâm an toàn về đến nhà, trước mặt ba mẹ phải tỏ ra thật thân thiết với Dư Niên, vẫy tay chào cậu ta trong sự gượng gạo.
Bà Phó chưa gì đã nhìn khắp người cậu, không thấy vết đánh dấu nào cũng hơi thất vọng.
"Đêm qua là sinh nhật của con, lại đúng ngày trăng, thế nào, có...?"
"Không sao cả rồi." Phó Kỳ Hâm vui vẻ đáp lại.
"Cái gì mà không sao? Dư Niên với con hai đứa không..." Là điều khó nói, bà ngập ngừng.
Phó Kỳ Hâm lại lắc đầu, cũng vội giấu đi cổ tay có vết đỏ.
"Dư Niên giúp con mua thuốc ức chế rồi, mọi chuyện vẫn ổn. Con vào nhà nhé!"
Cậu nhanh chân chạy vào trong nhà, tránh để ba mẹ nhìn ra được vết thương trên tay. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-tam-co-a-quy-ke/2918109/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.