Những người có mặt đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, câu nói của Tiêu Lâm giống như xem thường họ khiến họ cảm thấy uất hận. 
Tiêu Lâm liếc nhìn họ để xem aỉ không phục, thế là bọn họ lại ngậm miệng. 
“Một đám chỉ biết lầm bầm nói miệng”, Tiêu Lâm thầm tỏ ra khỉnh thường. 
Đồng phương thư hỏi Chu Hành: “Chu công tử có đồng ý không?” 
“Ta…”, Chu Hành nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Lâm thì cảm thấy không phục. Nhưng giờ đã leo lên lưng cọp rồi, hắn ta nào ngờ Đồng phương thư lại có mặt. Trước mặt nhiều người thế này thì tuyệt đối không thể thua thằng rể ở đợ đó được. 
Hắn ta mỉm cười, giả vờ tỏ ra điềm đạm với Tiêu Lâm: “Chu mỗ đồng ý”. 
Đồng phương thư cao giọng nói với mọi người: “Nếu đã vậy hôm nay sẽ do bổn quan chọn từ bài, Chu công tử và Tiêu công từ làm bài từ cùng một từ bài để phân cao thấp. Năm mười từ bài, không biết là sẽ lật phải tấm nào. Bổn công sẽ nhắm mắt lật, mọi người có thấy công bằng không?” 
Giọng nói có vài phần khinh khỉnh thế nhưng Chu Hành hiếu chiến không hề nhận ra: “Đồng phương thư đã đích thân chọn bài thì sao Chu mỗ dám không phục chứ’. 
Đồng phương thư không để lộ biểu cảm gì, chỉ thấy bàn tay ngọc ngà của nàng ta dỉ chuyển, đám đông rướn cổ. 
Đồng phương thư lấy lên một tấm bài, lật ra trước mặt mọi người: “Tên từ bài Bồ Tát Man. Tiếp theo hai vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409410/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.