Chu Hành đắc ý hành lê, cảm ơn người ủng hộ, khẽ hất cằm, ra hiệu đã đến lượt Tiêu Lâm. 
Tiêu Lâm gật đầu, hắn còn chưa bắt đầu, mọi người đã xì xầm bàn tán. Tiêu Lâm không quan tâm đám người hỗn tạp đó, bước lên bục ngâm thơ, suy nghĩ một lúc sau đó cất giọng. 
“Bồ Tát Man – Bình lâm mạc mạc yên như chức 
Bình lâm mạc mạc yên như chức, 
Hàn sơn nhất đới thương tâm bích. 
Minh sắc nhập cao lâu, hữu nhân lâu thượng sầu. 
Ngọc giai không trữ lập, túc điểu quy phi cấp. 
Hà xứ thị quy trình? Trường đình liên đoản đình.” 
(Dịch nghĩa: 
Mảnh rừng phẳng lặng, khói dày như tơ dệt, 
Núi xanh lạnh lẽo mang đậm vẻ bỉ thương. 
Bóng tối phủ lầu cao, có người buồn trên 
Lâu. 
Thềm ngọc đứng một mình, chim tối bay về tổ. 
Đường về ở nơi nào? Trường đình nối đoản đình). 
Bài từ của Lý Bạch tình cảm và cảnh sắc đan xen, câu nào câu nấy liên kết chặt chẽ, hàm nghĩa mỗi câu cũng đan xen nhau. Từ ngữ tỉnh tế tạo nên ý cảnh vừa tự nhiên vừa tràn đầy nuối tiếc. 
Vào một buổi hoàng hôn hiu quạnh cuối thu, một mảnh rừng cây bằng phẳng đứng sừng sững trong sương khói dày như tơ dệt, cho người ta cảm giác lạnh lẽo thê lương mịt mờ. 
Hình ảnh núi xanh biêng biếc như khói như lụa, màu xanh ở xa khắc họa nên nỗi buồn khó tả. 
“Có người buồn trên lầu”, từ cảnh chuyển sang người, cảnh vật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409411/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.