Đám đông chế nhạo, chỉ trỏ và xì xầm bằng những lời lẽ vô cùng cay nghiệt. 
Tiêu Lâm tâm lặng như nước, mọi người công kích nhưng không dám nói thẳng ra là ai vì bọn họ có chứng cứ chắc? Bọn họ lấy chứng cứ ở đâu ra chứ? 
Cũng không phải Tiêu Lâm ức hiếp họ, ai bảo hắn đang ở cái thời đại văn hoa tương thông, lịch sự lại chẳng có gì ghi chép thế này chứ? Người có chút kiến thức thì lại khinh khỉnh, hắn không dùng thơ ca dằn mặt họ thì thật sự là có lỗi với tinh túy văn hóa nghìn năm của Hoa Hạ. 
“Xem ra nhiều người không phục, Tiêu huynh, huynh tính thế nào?” 
Đào Văn Liễu phẩy quạt. Chỉ cần Tiêu Lâm biết điều, chịu khó cúi đầu nhận chuyện này thì mọi chuyện coi như qua. Bao nhiêu người có học đang nhìn chăm chăm, họ thấy Tiêu Lâm cũng chẳng dám làm gì to tát. 
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên vang vẳng bên tai. Chỉ thấy thiếu nữ chép thơ đứng dậy, nói với vẻ kinh ngạc: “Bái kiến Đồng phương thư’. 
Đám đông cũng ngạc nhiên. Tri Nghĩa Đường trước giờ do một nữ quan quản lý. Chức vị của người này là phương thư – một trong những người đứng dưới ngự sử đại phu. 
Người có chức vụ phương thư sẽ phụ trách sách, tài liệu báo cáo các nơi của Đại Ngụy. Đại Ngụy có rất ít nữ quan. Nghe nói nữ quan này là con gái Tây Vực, từ ngoại quốc tới Đại Ngụy. Cô gái có thân phận cao quý và kiến thức uyên bác. 
Để tiện làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409409/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.