Có lẽ Tiêu Hình trước kia sẽ sợ, nhưng Tiêu Lâm thì không.
Chu Hành đứng trên bục ngâm thơ, nói: “Tại hạ bất tài, mong mọi người khoan dung”.
Trong mắt người khác, sự khiêm tốn giả tạo của hắn ta là lễ nghi chu đáo, mọi người kích động nhìn Chu Hành, yên lặng đợi nghe hắn ta ngâm thơ.
“Quan thư – Vu Khiêm
Thư quyển đa tình tự cố nhân, thần hôn ưu nhạc mỗi tương thân.
Nhãn tiền trực hạ tam thiên tự, hung thứ toàn vô nhất điểm trần.
Hoạt thủy nguyên lưu tùy xử mãn, đông phong hoa liễu trục thời tân.
Kim yên ngọc lặc tầm phương khách, vị tín ngã lư biệt hữu xuân.”
(Dịch nghĩa:
Tình cảm với sách tựa cố nhân, sớm tối vui buồn đều có sách bên cạnh.
Đọc xong ba nghìn chữ trước mắt, trong lòng không còn tạp niệm.
Bao nhiêu ý tưởng dâng tràn, như hoa liễu đổi mới trong gió Đông.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
Khách cưỡi ngựa xa hoa đi tìm hương thơm, không tin phòng sách sơ sài của ta lại có cảnh xuân khác.)
Bài thơ này khái quát lại một câu: “Ta” đọc sách không phải vì gì khác mà là để tu thân dưỡng tính, giới quyền quý không cảm nhận được cảnh tốt đẹp ở hiện thực, nhưng “ta” lại cảm nhận được mùa xuân trong sách.
Tư tưởng cao thượng, ý cảnh tươi đẹp.
Đào Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-tieu-lam/3409408/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.