“Lời hứa nào cơ?”
Vương Đông Quân sửng sốt một chút, sau đó giật mình nói: “Em nói là nếu mà vượt qua được lần khó khăn này, đấu thầu thành công thì có thể cho anh chuyển vào phòng ngủ của em?”
“Đúng.”
Hạ Niệm Chân trả lời như muỗi kêu.
Vương Đông Quân vui vẻ đến nỗi chậu rửa chân trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất, lập tực nói: “Đương nhiên là anh nhớ rồi. Giặt xong tất chân sẽ dọn đồ vào, ha ha.”
Nói xong anh lao vào phòng tắm.
Hạ Niệm Chân ngồi ở trên giường sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Lúc này có chút hơi nóng.
Thì thầm nói: “Haiz. Có thể là mình đã uống quá nhiều.”
Năm phút sau.
Vương Đông Quân trở lại phòng ngủ của Hạ Niệm Chân, vẻ mặt mong đợi, mỉm cười nói: “Vợ, anh làm xong hết rồi.”
Nói xong lập tức đi về phía giường ngủ.
Hạ Niệm Chân vội vàng lùi lại, ôm lấy cái chăn, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
“Anh lên giường đi ngủ, không phải là em cho anh ngủ trong phòng à?”
Hạ Niệm Chân trừng mắt nhìn: “Tôi cho anh vào có ý là anh chỉ chỉ được ngủ ở sàn nhà, chứ không phải ngủ trên giường với tôi. Nghĩ cái gì vậy?”
“Hả? Hóa ra là ngủ dưới sàn nhà.”
Vương Đông Quân thất vọng.
Phải biết rằng vừa nãy biết được mình có thể vào ngủ trong phòng, anh đã gấp đến mức làm thủng một lỗ trên tất chân khi đang giặt.
Thấy vậy, Hạ Niệm Chân bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3335171/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.