Mười giờ tối.
Hạ Niệm Chân cùng các nhân viên của mình chia tay nhau tại cửa quán karaoke Kingdom.
Vương Đông Quân và cô đều đã uống rượu nên không thể lái xe.
Vì vậy, vẫy tay gọi một chiếc taxi và bảo chở về khu phố Hoa Kim.
Hạ Niệm Chân không uống được nhiều rượu nên đã hơi say, bước đi lảo đảo.
Vương Đông Quân muốn dìu cô lên tầng, nhưng bị từ chối.
Cuối cùng đành phải giúp cô bám vào tay vịn cầu thang.
Vương Đông Quân tiếp tục đi theo phía sau, vì sợ rằng cô không cẩn thận ngã lăn xuống.
Cuối cùng cũng lên tầng.
Mở cửa, bật đèn.
Vương Đông Quân không nhìn thấy ai trong phòng khách.
Bình thường lúc này vợ chồng Hạ Đường lẽ ra vẫn đang xem tivi.
Tối nay không biết đã đi đâu?
“Tôi đi vệ sinh. Đừng đi theo tôi.”
Hạ Niệm Chân nói thêm một câu rồi đi vào phòng vệ sinh.
Vương Đông Quân gượng cười, nghĩ thầm, anh không phải là biến thái, đi theo cô vào phòng vệ sinh làm cái gì.
Ngồi xuống ghế sô pha và rót một cốc nước để uống.
Đột nhiên, với đôi mắt sắc bén, anh nhìn thấy một mảnh giấy được ép dưới điều khiển từ xa trên bàn uống nước.
Trên tờ giấy có hai đoạn do Trần Đạm Nhã viết cho Hạ Niệm Chân: “Con gái, bố mẹ nửa năm trước đã đi cầu nguyện ở một ngôi đền trên núi Kim Sơn, đúng là linh thiêng, đã trở thành sự thật. Mẹ và bố con đến đấy làm tạ lễ, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-re-bang-thuc-luc/3335170/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.