Gần đến cuối tháng, cũng gần đến Tết Âm lịch, Vu MụcThành vô cùng bận rộn, Tạ Nam cũng bận không kém. Cô thường phải đi xuống cácđại lý cấp dưới để đối chứng hóa đơn chứng từ. Cô và các đồng nghiệp thườngluân phiên nhau đi tới các khu trong tỉnh, lần này Tạ Nam bị phân đến hai đạilý cấp dưới ở phía đông của thành phố H, ngược hướng với đường về quê của cô.Lái xe tới thành phố H phải tốn hơn bốn tiếng đồng hồ. Làm xong mọi việc cũngvừa đến lúc nhân viên ở đó tổ chức ăn tất nin, giám đốc Kinh doanh cố mời côcùng tham gia với họ. Đang ăn, điện thoại bồng đổ chuông, là Vu Mục Thành gọitới. Mấy ngày nay, hai người hầu như đều gặp mặt, nên ít khi điện thoại chonhau. Tạ Nam đi ra một bên nghe điện thoại.
“Em đang làm gì vậy? Sao ồn thế?”
“Em đang ăn cơm, đông người nên rất ồn.”
“Hôm nay em ăn cơm ở ngoài à?”, Vu Mục Thành có chútbất ngờ.
Tạ Nam chợt nhớ ra hôm qua vì bận tiếp khách, Vu MụcThành đã gọi điện dặn cô nghỉ ngơi sớm đừng đợi anh, cô tiện miệng đồng ý nhưngquên không nói cho anh rằng hôm nay mình đi công tác ở thành phố H, mà thực tếcô cũng không có thói quen báo cáo hành tung của minh cho người khác.
Nhớ tới lúc Vu Mục Thành đi công tác Thượng Hải ngàynào anh cũng gọi điện nhắn tin cho mình, Tạ Nam cảm thấy hơi ngại, nói: “Cáiđó, hôm qua em quên không nói với anh...”. Chưa dứt lời, điện thoại hết pin tựđộng tắt nguồn, cô buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-noi-nay-cung-anh/3091930/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.