Tạ Nam không ngờ tấm ảnh nhỏ trên báo Buổi tối lại thuhút nhiều sự chú ý đến thế. Đồng nghiệp bình luận chưa hết, Cao Như Băng cũnggọi điện tới, biết cô không sao liền quay sang mắng cô: “Ngốc nghếch, lạnh nhưthế sao cậu không mặc áo khoác vào rồi hãy ra”. Cô chỉ biết cười trừ nhận tội.
Gần trưa, điện thoại bàn phòng cô bồng đổ chuông, TạNam nhấc điện thoại nói theo thói quen: “Xin chào, bộ phận Tài vụ xin ng
Đầu dây bên kia im lặng, cô nói lại một lần nữa: “Xinchào”.
“Chào em, Nam Nam, là anh”, tiếng Hạng Tân Dương vọngtrong ống nghe.
Tạ Nam khẽ đưa tay day day thái dương đang đau âm ỉ,nhất thời không biết nói sao.
“Hôm nay anh qua Vạn Phong làm việc, không ngờ lại gặpem.”
Tạ Nam biết công ty bất động sản Vạn Phong là mộtdoanh nghiệp phát triển có quy mô ở thành phố này, nơi đây cũng có rất nhiềuvăn phòng làm việc, cô chỉ “ồ” lên một tiếng rồi lại chẳng biết nói gì.
“Anh vừa đọc báo, em... không sao chứ?”
“Không sao, em không bị thương, cũng chẳng phải dũngcảm cứu người, em chỉ che ô cho người ta thôi.”
“Anh vừa xong việc, đang ở dưới lầu công ty em, NamNam, cùng ăn cơm nhé!”
“Chúng ta không cần gặp nhau nữa, bảy năm trước đã nóirõ rồi”, Tạ Nam mệt mỏi: “Tình cờ gặp thì không nói, nhưng chia tay rồi mà cố ýgặp nhau thì không có ý nghĩa gì cả. Anh về đi, Hạng Tân Dương, xin lồi, em tắtmáy đây”.
Ngay cả khi không có sự tồn tại của Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-noi-nay-cung-anh/3091932/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.