“Mình cần phải tháo máy trợ thính ra một lúc,” Dương Trĩ chỉ vào tai mình, mặt có vẻ hơi đau, “Mình thấy không thoải mái lắm.”
“Không sao chứ?” Trần Bách Kiêu ghé lại gần. Dương Trĩ đang tháo máy trợ thính. Vì Trần Bách Kiêu không biết tháo, nên anh không động vào, tay chỉ nâng giữa không trung, cách tay Dương Trĩ một khoảng rất gần.
Trần Bách Kiêu là một học sinh vô cùng ưu tú, anh quan sát Dương Trĩ tháo máy trợ thính, chỉ một lần là học được ngay.
Ánh đèn trên đỉnh đầu tình cờ rọi xuống bên này, vành tai Dương Trĩ hơi hồng.
Cậu nghiêng đầu, tháo bên kia ra, lần này cậu gặp phải chút khó khăn, nên Trần Bách Kiêu duỗi tay sang rất đỗi tự nhiên, nhanh chóng giải quyết khó khăn cho Dương Trĩ bằng kỹ năng mình vừa học được.
“Thỉnh thoảng đeo lâu sẽ hơi sưng một tẹo,” Dương Trĩ nói, “Nhưng không nghiêm trọng lắm đâu, nghỉ ngơi mấy tiếng là được rồi.”
Trần Bách Kiêu vốn định đáp ừ, nhưng ý thức được có lẽ bây giờ Dương Trĩ không nghe rõ lắm, nên anh chỉ gật đầu.
Dương Trĩ cầm máy trợ thính chạy đi cất trong phòng, rồi lại chạy ra.
Đôi dép lê mà Trần Bách Kiêu đưa cho cậu phát ra tiếng loẹt xoẹt trên sàn.
Cậu đến trước bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, cảm thấy rất thơm. Cậu cúi đầu ngửi món cháo trong bát, cầm thìa lên khen Trần Bách Kiêu: “Có vẻ ngon ghê.”
Trần Bách Kiêu thành thật bảo cậu: “Cô giúp việc nấu đấy.”
“Cảm ơn cậu.” Dương Trĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-lai-ben-anh-kho-tu/2697637/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.