"Dung nhị tiểu thư, mọi chuyện thất bại." Người nam nhân cúi đầu, quỳ dưới đất cả người run run mắt nhìn Dung Phiên Phiên.
Dung Phiên Phiên tức giận đập bàn, tay cầm roi da quất vào người kia, giọng nói như lửa phun: "Đám phế vật! Hai nữ nhân chân yếu tay mềm cũng không làm gì nổi!" Dung Phiên Phiên nghĩ gì đó nói tiếp: "Các ngươi có để Trích Liên phát hiện không?"
Người kia bị quất đau đến độ lắp bắp, nói: "Thuộc hạ... thuộc hạ... không...rõ..."
Hay cho một câu không rõ! Muốn đem nàng tức đến chết mà! Nàng nuôi một lũ ngu ngốc, vô dụng. Dung Phiên quất thêm vài roi nữa rồi nói: "Điều tra chuyện kia xong rồi chứ?"
"Thảo Nhi... là con của một quản gia, quản gia này ở Tiêu phủ, cách đây hơn tháng đã nghỉ, lên núi sống cùng với thê tử."
Dung Phiên Phiên âm trầm phun ra một chữ: "Bắt!"
Một lần bại... không thể bại lần hai, thua dưới tay nàng ta thì đành, nếu nàng thua cả một nô tì, là nô tì của nàng ta, chẳng phải trò cười cho thiên hạ này cũng mất mặt...
Trích Liên, Nam Huyền Ngọc, nàng sẽ cho một kẻ bị dày vò, kẻ bị day dứt!
...
"Mẫu thân, người có chuyện gì sao?" Nàng Nhìn Liên Như đang cúi người ngắm đóa hoa mẫu đơn. Y phục may từ tơ tằm, không có hoa văn, một màu trắng tinh, tóc đen tùy ý gió bay, gương mặt có vài nếp nhăn lại chẳng hề hấn gì, dung nhan xinh đẹp kiều diễm như vĩnh cửu.
Liên Như nhìn nàng, đơn giản một y phục màu xanh lưu ly, áo choàng mỏng, mỏng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dm-ta-thanh-vuong-phi-roi/1566898/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.