Nhưng mà trong thẻ của gã ta bây giờ cũng không còn tiền. Đêm nay muốn mua khổi gỗ tốt có lẽ còn phải hỏi xin cha của gã một ít.
Nghĩ đến đây, Lưu Thiên Dật cảm thấy rất khó
chịu. Nhất là đối với Triệu Lộ Lộ, người đang ở bên cạnh gã lúc này. Gã ta vẫn chưa hiểu tại sao hai người họ lại chỉ tới hai mươi sáu nghìn tệ vào sáng nay
Buổi đấu giá bắt đầu từ lúc bảy giờ ba mươi. Sau bữa trưa, Tần Lãng và Tô Thi Hàm đã đi tới địa điểm. Trên thư mời không có ghi số ghế cụ thể nhưng có đánh số hàng ghế. Tần Lãng dựa trên vị trí ghi bên trên thư mời đến ngồi ở hàng ghế thứ hai
Trong trường hợp thế này, ngồi càng gần sân khấu thì địa vị của người đó tất nhiên sẽ càng cao.
Thư mời của Tần Lãng là do Khang Hoà Bình tự mình đưa đến. Tất nhiên phải ngõi cùng Khang Hoà Bình.
Tần Lãng đi vào phòng đấu giá, rất nhanh có thể nhìn thấy Khang Hoà Bình. Đối phương mỉm cười gật đầu với hắn, sau đó kêu hắn ngồi ở bên cạnh.
“Cậu Tần! Chúng ta lại gặp nhau. Hôm nay cậu có đến Hội chợ Triển lãm Điêu Khắc Thế giới tham quan hay không?” Khang Hoà Bình hỏi.
Tần Lãng gật đầu đáp: "Buổi sáng tôi đã đi qua đó một chút."
“Cậu cảm thấy thế nào?” Khang Hoà Bình nhìn hẳn. Đôi mắt rất hòa ái. Ánh mắt không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu chút nào.
“Có rất nhiều tác phẩm, nhưng tình độ không đồng đều” Tân Lãng nói đúng sự thật.
"Ha ha...”
Khang Hoà Bình cười và nói: "Cậu rất trung thực! Với tư cách là người tổ chức, tôi nghĩ rằng sẽ nghe được lời khen ngợi của cậu cơ đấy.”
Tần Lãng cười nói: "Triển lãm đúng là thật tuyệt, Tôi chỉ đang trả lời câu hỏi của ngài vẽ vấn đề tác phẩm mà thôi."
"Ha ha, cậu đúng là một thanh niên thú vị!"
"Đúng vậy! Ban ngày triển lãm hướng tới nhiều nhóm đối tượng. Trong những năm qua, ngành điêu khắc ở Trung Quốc phát triển khá tốt, nhưng mức độ tinh xảo không đồng đều như cậu nói. Vì vậy tại Hội chợ Triển lãm Điêu Khắc Thế giới này, thật ra chúng tôi cũng không có quá nhiều sự lựa chọn.”
"Nhưng buổi đấu giá tối nay đều là những bảo vật đã được chọn lọc. Chắc là sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.”
“Tôi rất mong chờ đấy." Tần Lãng nói.
Bảy giờ ba mươi buổi đấu giá bắt đầu đúng giờ. Sau lời phát biểu khai mạc của người dẫn chương trình. Một cô gái mặc lễ phục bưng vật phẩm đấu giá đầu tiên bước lên sân khấu.
Tấm vải đỏ được vén lên, trong chiếc hộp trong suốt là tác phẩm điêu khác Phật Di Lặc bằng gỗ tơi vàng.
Tần Lãng hai mắt sáng ngời.
Có vẻ như Khang Hoà Bình nói đúng. Buổi đấu giá tối nay mới là điểm nhấn của Hội chợ Triển lãm Điêu Khắc Thế giới lần này, chỉ có những tác phẩm tốt nhất mới xuất hiện ở nơi đây.
Tất cả những món đồ quý báu hôm nay đều là thứ được lựa chọn tỉ mỉ, đa dạng về chủng loại. Không chỉ có đồ điêu khắc mà còn có các loại ngọc trai, đồ sứ, thư hoạ và các món đồ được dệt bằng lụa và thêu hoa cực kỳ quý giá.
Trong vài món đồ đầu tiên ngoài một bức điêu khắc Phật bằng gỗ lim vàng thì tất cả đều là thư họa và ngọc. Thế nên Tân Lãng vẫn không ra tay mà Khang Hòa Bình ở bên cạnh cũng chỉ xem, dường như không có ý muốn mua đồ.
Nửa tiếng sau lại có một món đõ được đưa lên rên sân khấu, đó là một chén rượu thanh đồng cổ, nhìn chén rượu thanh đồng cổ này có lẽ có niên đại từ rất lâu rồi.
Lần này tấm vải đỏ vừa được kéo xuống Khang Hòa Bình ở bên cạnh Tăn Lãng đột nhiên ngõi thẳng dậy, lại còn cầm điện thoại lên hướng về phía sân khẩu sau đó gọi một cuộc gọi video.
Rất nhanh màn hình hiện ra khuôn mặt của một người trung niên.
Tần Lãng nghe thấy Khang Hòa Bình nói với người đó: “Ông Phạm, đến lượt món đồ ông muốn rồi.”
Phạm Văn Hoa ghé đầu lại găn camera dường. như muốn nhìn rõ món đồ kia hơn.
Khang Hòa Bình cười nói: “Đừng vội, đợi lát nữa mở ra tôi sẽ cho ông nhìn gần hơn.”
Mỗi một món đồ đấu giá đều sẽ được trưng bày trước, nếu như mọi người có hứng thú với món đồ thì có thể giơ bảng tham dự đấu giá. Trong khoảng thời gian trưng bày thì người phụ trách đấu giá sẽ cầm. món đồ đấu giá đi xung quanh cho mọi người quan sát gần hơn một chút.
Mấy người Tần Lãng ngồi ở hàng thứ hai, thế nên rất nhanh món đồ đã được đưa tới trước mặt để bọn họ chiêm ngưỡng. Khang Hòa Bình giơ bảng lên người phụ trách dừng lại, sau đó đặt món đồ lên trên chiếc bàn trước mặt họ để họ nhìn kỹ.
Bởi vì Tần Lãng ngồi bên cạnh Khang Hòa Bình thế nên hắn nhìn rất rõ món đồ này.
Khang Hòa Bình lại cho người bên trong video call nhìn kỹ món đồ, ông đeo găng tay lên sau đó xem xét một lượt hoa văn đầu thú trên chiếc chén.
“Thấy thế nào? Ông Phạm, ông nhìn rõ chưa?”
Phạm Văn Hoa nói: “Nhìn rõ rồi! Nhưng mà tôi không ở hiện trường nên cũng không tiện cho lắm, ông xem trọng lượng giúp tôi với.”
Khang Hòa Bình nhìn con số ở trong bảng giới thiệu bên cạnh, sau đó nói cho Phạm Văn Hoa biết.
Phạm Văn Hoa gật gật đầu nói: "Trọng lượng này không có vấn đề gì, nặng hơn chiếc chén hình thú thời nhà Thương một chút.”
“Ông thử gõ nhẹ lên chén, sau đó đặt điện thoại qua đó để tôi thử nghe tiếng xem.”
Khang Hòa Bình làm theo lời của ông ấy nói, cuối cùng ông Phạm Văn Hoa vô cùng hưng phấn nói “Được rồi! Không có vấn đề gì, ông Phạm ông nhất định phải mua giúp tôi món đồ này đấy!”
“Được, vậy để tôi bảo bọn họ tiếp tục đem đi để mọi người chiêm ngưỡng, lát nữa đến phần ra giá thì ông nghe nhé.”
Tần Lãng đều nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, hẳn thấy người bạn của Khang Hòa Bình dường như rất muốn mua chén rượu thanh đồng cổ này. Hẳn có chút do dự, nhưng tạm thời cũng không lên tiếng.
Trên tài liệu này có giới thiệu chén rượu thanh đồng cổ này là món văn vật cuối đời Thương, thế nên giá khởi điểm là năm triệu tệ, mỗi lăn ra giá không được dưới 500 ngàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]