Sau khi Khang Hòa Bình ra giá năm triệu năm trăm ngàn tệ thì rất nhanh đã có người ra giá sáu triệu tệ, Phạm Văn Hoa lại kêu ông bạn của mình tăng giá một lần nữa.
Đối với những người sưu tập đồ cổ thì món đồ này có giá trị rất lớn và ý nghĩa, thế nên mọi người liên tục tăng giá cho nó.
Rất nhanh giá trị của chén rượu thanh đồng cổ này đã lên tới mười triệu tệ, lúc này Phạm Văn Hoa cũng khẽ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn bảo Khang Hòa Bình tiếp tục tăng giá.
Thế nhưng lúc này Tân Lãng lại đưa tay ra ngăn cản ông lại.
Một người khác lúc này lại ra giá mười triệu năm trăm ngàn tệ.
Khang Hòa Bình nghỉ hoặc nhìn Tần Lãng, mà Phạm Văn Hoa ở trong điện thoại không biết là xảy ra chuyện gì thế nên liên tục hỏi.
Tân Lãng nói với Khang Hòa Bình: “Ông Khang! Người bạn này của ông muốn thẳng được món đồ này bất kể giá nào hay sao?”
Khang Hòa Bình lập tức nói: “Ông ấy muốn món đồ này, nhưng mà nhất định ông ấy cũng phải suy nghĩ tới giá cả, nếu như ông ấy vẫn còn ra giá thì chứng minh rằng thứ này rất đáng đồng tiền”
Lúc ông ấy nói trên mặt lộ ra ý cười sau đó lại tiếp. tục nói: "Chắc trước đây anh Tân chưa được tiếp xúc với đồ đồng nhí, từ trước tới nay đồ đồng thời Thương luôn là món đồ cổ rất quý đó.”
Tần Lãng nghe ông nói như vậy trong lòng không thấy không vui, dù sao thì Khang Hòa Bình cũng không hiểu anh.
"Ông Khang! Nếu như bạn của ông suy nghĩ tới vấn đề giá cả, thì lúc này nên thu tay là được rồi”
“Chén rượu thanh đồng cổ có giá hơn bao mươi triệu tệ cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà đồ mô phỏng của thời Đại Tống giá mười triệu tệ thì không đáng.”
Khang Hòa Bình ngây người, Phạm Văn Hoa ở bên kia điện thoại nói: "Hòa Bình, có người ở bên cạnh ông à?“
Khang Hòa Bình trịnh trọng hỏi Tần Lãng: “Tần Lãng, cậu có chắc chẳn đó là món đồ mô phỏng không?”
“Cậu có biết ông Phạm đang nói chuyện với tôi là vị nào không? Ông ấy chính là phó viện trưởng viện thu thập bảo tồn văn vật quốc gia đấy. Ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều đồ thật rồi, rất ít khi nhìn nhăm. Vừa nãy ông ấy cũng đã xác nhận, mà bây giờ cậu lại nói đây là món đồ mô phỏng thời Tống, cậu có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình hay không?"
Tần Lãng cười một cái rồi nói: “Ông Khang! Tất nhiên là tôi có thể chịu trách nhiệm với lời nói của. mình rồi. Hôm nay dù sao cũng là ông mời tôi đến xem hội đấu giá, cho nên tôi cũng không mong hai người sẽ hổi hận khi mua món đồ đồng này”
Nghe Tần Lãng nói như vậy, Khang Hòa Bình trực tiếp đưa điện thoại cho anh.
“Nào, cậu nói với ông Phạm đi, đõ đồng không phải sở trường của tôi, cậu nói với ông ấy đi.”
Tần Lãng gật đầu sau đó nhận lấy điện thoại.
Ông Phạm nhìn thấy Tần Lãng thì có chút ngẩn người, ông còn tưởng rằng người mà Khang Hòa Bình mời tới là một người có kinh nghiệm, kết quả lại là một người trẻ tuổi.
“Cậu trai trẻ, trẻ sao cậu lại nói chén rượu thanh đồng cổ này là đồ mô phỏng?"
Tần Lãng nói: "Vừa rồi lúc ông Khang cho ông xem nó thì tôi cũng đang ngồi bên cạnh ông ấy”
Nói xong, hẳn cũng giơ lên bảng phục vụ, ra hiệu cho người phụ trách lấy món đồ cổ qua cho hắn xem.
Trong quá trình đấu giá, nếu có lý do không xác định thì có thể yêu cầu xem lại món đồ một lần nữa.
Tần Lãng đưa ống kính về phía món đồ vừa đeo găng tay vừa nói: “Đây là món đồ mô phỏng theo chén rượu thanh đồng thời tống, bởi vì đều là đồ cổ được. khai quật ở dưới đất lên, cho nên rất khó để phân biệt thật giá nếu chỉ dựa vào trọng lượng. Hơn nữa thời Tống có rất nhiều đồ cổ được mô phỏng theo thời Thương, thế nên cũng không thể nhìn ra thông qua bề ngoài của nó được.”
“Nhưng mà, dựa vào âm thanh thì có thể phân biệt được một chút.”
Tần Lãng vừa nói vừa gõ nhẹ vào món đồ đồng, Phạm Văn Hoa nghiêm túc nghe sau đó nói: "Âm thanh đục ngầu không rõ, không có vấn đề gì chứ.”
“Ông nghe lại lần nữa nhé.” Tần Lãng gõ vào vị trí phía trên.
Sau khi Phạm Văn Hoa hỏi xong thì hơi nhíu mày nói: “Quả thực âm thanh phát ra khi gõ vào miệng chén có chút khác biệt, thế nhưng cũng không thế chứng minh đây không phải là đồ thời Thương được.”
“Thời kỳ cuối đời Thương cách bây giờ đã rất xa, trải qua rất nhiều triều đại. Nếu như món đồ này là đồ vật đời Thương, vậy thì vùi lấp thời gian dài như vậy độ khoáng hóa cũng phải cao hơn. Nhưng mà âm thanh phần miệng chén lại vang hơn phần dưới của chén, chứng minh nơi chôn vùi của chiếc chén này là một nơi khô ráo lại khá là nguyên vẹn. Dựa theo cách thức. chôn cất trong lịch sử nước ta, thì thời kỳ cuối đời Tống có vẻ hợp hơn.”
“Nhưng mà những điều này chỉ là suy đoán, quan trọng nhất vẫn là ở chỗ này.”
Tần Lãng chỉ vào vị trí dấu vết chất lỏng còn sót lại khi đúc của món đồ, sau đó phóng to camera cho Phạm Văn Hoa xem.
“Nếu như là đồ thời Thương thì phần lớn dấu vết ở vị trí này rất sơ sài, bởi vì do trình độ đúc thời đó còn yếu nên độ nhẫn và phẳng rất khó làm tốt được thế này, luôn có chứt xíu khác biệt. Nhưng mà đồ thời Tống bởi vì chú trọng tới sự hoàn hảo và tinh mỹ, cho nên trong lúc đúc sẽ sử dụng mẫu sáp để làm khuôn, do đó sẽ khiến nơi khép lại giữa khuôn được nhẫn bóng bằng phẳng, vậy nên hầu như không thể nhìn ra được dấu vết khiếm khuyết nào cả."
“Chiếc chén rượu thanh đồng cổ này rất khó nhìn ra dấu vết, nhưng mà nếu nhìn kĩ lại thì vẫn có thể nhìn ra dấu vết ở vị trí xếp chồng lên nhau. Mặc dù hơi khó nhận ra do bị ăn mòn vì thời gian, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra dấu vết của khuôn đúc khá là bằng phẳng.”
Sau khi Tần Lãng nói những lời này Phạm Văn Hoa trong điện thoại hoàn toàn ngây người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]