Chương trước
Chương sau

Tân Lãng cười nói: "Được! Nghe lời vợ đại nhân”

Tô Thi Hàm đi đến trước mặt Tân Lãng, nhanh chóng hôn lên má Tân Lãng một cái, cười nói: “Thưởng cho anh”

“Phần thưởng này có phải hơi ít không?”

“Buổi tối còn có phần thưởng chính”

“Là loại phần thưởng mà anh đang nghĩ đến sao?"

“Anh đoán xem?”

Hai người đang anh anh em em, bên ngoài truyền đến giọng nói của cha Tần: “Lãng Lãng! Sao con mua nhiều trà sữa thế?”

Bà Tân bảo ông Tăn xuống xem một chút, tại sao bọn Tân Lãng còn chưa đi lên, bởi vì ba đứa nhỏ đều muốn xem cá.

Nhất là Huyên Huyên, không cho nó đi bắt cá, nó càng muốn đi bắt.

Nếu ngăn nó lại, Huyên Huyên sẽ hét lên 'A a a a'.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thi Hàm đỏ lên, cô không nói lời nào nữa. Cô xách túi đồ mà Tần Lãng mua cho mình xuống xe, nói với ông Tân: “Cha! Đó là trà sữa Nhan Duyệt Sắc nổi tiếng ở trên mạng mà Tân Lãng mua, nghe nói là rất ngon. Nó chỉ bán ở thành phố Trường Sa thôi, nên anh ấy mua về để cho chúng ta uống thử”

Ông Tần nhìn trà sữa, nói: “Cái này thật sự khác với trà sữa bình thường mẹ con hay mua, nhìn giống kem ly hơn.”

Tần Lãng cũng xách túi đỡ từ ghế sau xuống, nói với ông Tân: "Phải không, vậy đợi lát nữa cho mọi người uống thử”

“Lãng Lãng, con đang cầm cái gì đấy?" Ánh mắt. của ông Tần rơi vào túi đồ trong tay Tần Lãng.

Tân Lãng xách túi đồ: “Quà cho cha và mẹ”

“Gucci? LV?” Ông Tần cúi xuống xem logo của túi đồ.

Tô Thi Hàm ra hiệu cho Tân Lãng đi lên lầu, Tân Lãng gật đầu.

Tô Thi Hàm xách túi đồ lên lầu.

Tránh cho lát nữa ông bà Tân nhìn thấy những thứ Tân Lãng mua cho cô, lại mắng Tần Lãng.

Ở dưới lầu, Tần Lãng lấy ra một cái thất lưng Gucci đưa cho ông Tần: "Cha! Đây là thắt lưng con mới mua cho cha. Cha xem trước đi, chờ chút nữa đi lên Iầu sau đó bảo mẹ thắt vào hộ cha.”

Ông Tần nhận lấy thắt lưng sờ thử xem chất liệu, đúng là đồ tốt. Thật sự là thắt lưng của Gucci!

Một cái có giá ba bốn ngàn tệ!

Trước đây khi gia đình có tiền, ông cũng thích mua đồ hiệu. Một số loại như thắt lưng của Gucci, ví tiền của LV, túi công vụ, bật lửa Cartier.

Những đồ hiệu mà người giàu thường mua, ông đều mua hết.

“Lãng Lãng...” Ông Tần đang chuẩn bị nói với Tân Lãng, tại sao lại mua những thứ đắt tiền như vậy.

Tân Lãng lập tức nói: "Cha! Đây là hàng nhái cao cấp, không tốn nhiều tiền đâu. Giá cả ngang với cái thắt lưng da của Septwolves cha mua trước đây, khoảng hai ba trăm tệ mà thôi."

“Thật sao?” Hàng nhái cao cấp của Gucci và LV thực sự rất nhiều.

“Tất nhiên! Lần này con đi công chuyện ở thành phố Trường Sa. Đúng lúc ở đó gặp một bạn học đại học của con, anh ấy nhân lúc nghỉ hè đi bán những thứ này. Con ủng hộ một chút cho công việc kinh doanh của anh ấy, nên mua một ít đồ.”

“Cha cứ yên tâm dùng! Thoải mái sử dụng, tất cả đều chỉ là hàng nhái cao cấp.”

Nếu hắn nói sự thật với ông Tân, có lẽ ông Tần phải cúng bái cái thất lưng này mất, quanh năm có lẽ bà Tần cũng không cho ông Tần đeo một lần nào.

Đồ vật vốn là để dùng, nếu không dùng vậy thì không còn giá trị sử dụng gì nữa.

Cho nên, hắn mới nói với ông Tân đây là hàng nhái cao cấp.

Để ông có thể an tâm mà sử dụng.

Dù sao hiện tại hàng nhái cao cấp ngày càng giống thật. Nếu không cầm hai cái giống nhau để so sánh thì thật đúng là khó phát hiện ra.

Ông Tần nghe xong, cũng hơi nghi ngờ. Ông sờ chiếc thắt lưng trong tay, cảm giác rất giống với chiếc thất lưng mà ông dùng năm năm trước. Nhưng mà, nghe lời Tân Lãng nói, ông lại cảm thấy đây có lẽ là sự thật.

Bởi vì ông còn nhìn thấy túi đồ của LV, còn có một số loại túi xách, khăn lụa, khăn quàng cổ và những thứ khác.

Tuy rằng hiện tại con trai nhà mình kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà có lẽ hẳn cũng không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy, dù sao trong nhà còn phải nuôi ba đứa nhỏ.

Lúc này, ông Tăn lại méo miệng nói: "Cái thăt lưng này hai ba trăm tệ cha cũng cảm thấy đắt rồi. Cảm giác lúc sờ cũng không tốt bằng cái thắt lưng. Septwolves của cha, cũng chỉ là hàng nhái tên thương hiệu khác.”

“Tuy nhiên, đây là quà Lãng Lãng tặng cho cha, cha rất thích Đợi lát nữa sẽ để mẹ con đeo thắt lưng này cho cha.”

“Được” Tân Lãng cười nói.

Sau đó Tần Lãng chạy lên chạy xuống mấy lần, cùng Tô Thi Hàm mang trà sữa và tả mua cho bọn nhỏ đều mang lên tầng hai.

Tần Lãng còn xuống dìu ông Tần lên lầu hai

Tân Lãng nói trước với Tô Thi Hàm, nói những thứ đó đều là hàng nhái cao cấp.

Bãng không cha mẹ hẳn sẽ không nỡ dùng.

Tô Thi Hàm khoa tay múa chân làm ra cử chỉ 'OK'.

Quả nhiên sau khi lên lầu, Tô Thi Hàm nhận lấy Huyện Huyên, bà Tần lập tức đi xem mấy túi đồ.

Bà lấy ra một cái bóp nam LV, lại lấy ra một cái túi nữ của Gucci, còn có khăn lụa...

Tay bà đã bắt đầu run rẩy, đang chuẩn bị tức giận.

Ông Tần sau khi nhìn thấy, lập tức nói: “La Tĩnh! Bà xem hiện tại hàng nhái cao cấp thật sự là càng ngày càng giống thật, chất lượng cũng tốt có thể dùng được nha. Thật ra tôi cảm thấy túi xách và thắt lưng của các thương hiệu trong nước chúng ta cũng rất tốt, giá cả lại còn rẻ”

“Mấy đồ này đều là của bạn học của Lãng Lãng bán, Lãng Lãng vì muốn ủng hộ việc làm ăn của đối phương, nên cố ý mua mấy thứ vẽ”

Bà Tần ngạc nhiên: "Hàng nhái cao cấp?”

Tần Lãng nói: "Đúng vậy! Mẹ, mẹ xem có thích hay không”

Sau đó Tân Lãng đi tới trước mặt Huyên Huyên đã sớm muốn đi bắt cá chơi, cười gõ vào đầu nhỏ của nó: “Huyên Huyên! Baba hiện tại lắp bể cá cho con. Sau đó bỏ cá vào, con có thể bắt cá ở bên trong, được không?"

Huyện Huyên hình như nghe hiểu lời Tần Lãng nói, dùng bàn tay nhỏ bé hưng phấn vỗ trên không trung, trong miệng phát ra một tiếng nhỏ: "Ô ô...

Lúc ông bà Tần nhìn những thứ Tần Lãng mua cho bọn họ, liên tục cảm thán. Đúng là chất lượng hiện tại của hàng nhái cao cấp càng ngày càng tốt. Sau đó chửi bới hàng hiệu chính hãng quá đắt, bán hàng chủ yếu là vì thương hiệu.

Sau này tuyệt đối sẽ ủng hộ hàng hóa trong nước, không lãng phí tiền đi mua những túi xách đắt đỏ ở nước ngoài.

Ở trong lòng Tô Thi Hàm vì Tân Lãng mà đổ mồ hôi, sợ đến lúc ông bà Tần phát hiện những thứ này đều là hàng thật, sẽ nhéo lỗ tai Tân Lãng mất.

Bởi vì lúc trước ở cửa hàng hoa tại thành phố Trường Sa, chủ cửa hàng đã lắp ráp xong bể cá. Hiện tại Tân Lãng chỉ cần đổ nước từ máy lọc nước vào bể cá, sau đó lại đem cá và nước trong túi đựng cá đổi vào.

Bây giờ là mùa hè, những con cá nhiệt đới này rất thích hợp để nuôi.

Sau khi cá đổ vào bể cá, Tân Lãng lại cảm nguồn điện vào.

Thoáng cái, ánh đèn đầy màu sắc trong bể cá sáng lên, dần đần hiện ra sương mù, có sương mù từ hoa sen bay lên.

Sương mù càng ngày càng nhiều.

Khi các con cá bắt đầu đến môi trường mới trong bế cá, chúng đều va vào nhau.

Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên nói: "Huyên Huyên! Con thấy có đẹp không? Cá ở trong bế cá đẹp hơn, phải không? Wow! Con nhìn kìa, có một con vịt trắng nhỏ ở đây nè.”

“Còn có chỗ này nữa, nó phun ra sương mù này."

"Còn có nước chảy, nhìn đẹp không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.