“Nha nha” Huyên Huyên vẫn muốn đưa tay ra bắt.
Tô Thi Hàm đành phải lấy túi đựng cá trong cốp xe ra, đặt lên ghế bên cạnh. Sau đó ôm nhóc con ngồi xổm xuống, để cho nhóc xem cá.
Nhóc con lập tức đưa tay ra muốn bắt cá, lúc này trên tay của nhóc đang đeo vòng bạc mà Phương Nhã Nhàn mua cho, trên vòng tay có hai cái chuông nhỏ.
Lúc vươn tay ra, tiếng chuông nhỏ vang lên rất dễ nghe.
Tô Thi Hàm không để cho Huyên Huyên bắt được. cá, mà chỉ để nhóc con nhìn mà thôi.
“Huyên Huyên! Con thấy cá đẹp hay là mẹ đẹp. hơn?”
“Ê a” Nhóc con hoàn toàn nghe không hiểu mama đang nói cái gì, chỉ nghĩ làm sao để bắt được những con cá kia.
Tần Lãng đúng lúc từ trên lầu đi xuống, nghe được lời này của Tô Thi Hàm, hắn cười nói: "Em còn ghen tị với mấy con cá sao?”
“Không có! Em chỉ đùa với con thôi. Chồng à! Có phải anh quên mua trà sữa cho em rồi không?”
Cô không thấy trà sữa trong cốp xe.
Tần Lãng làm ra vẻ mặt 'đúng là quên rồi' vỗ gáy: “Thật sự là quên mất! Lúc đó chỉ nghĩ là muốn mua cá cho bọn Huyên Huyên”
“Vợ à! Không có việc gì đâu, trà sữa này anh biết làm, đến lúc đó làm cho em uống.”
Khóe miệng Tô Thi Hàm kéo xuống như là thật mất hứng.
"Thà là đừng nói muốn mua trà sữa cho cô. Đã nói là mua cho cô nhưng rồi lại không mua.
Hừ hừ hừ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3457945/chuong-273.html