Edit: Mây
Thời Nhụy gặp Chúc Văn Hạo ở quảng trường bên ngoài nhà ga.
Anh ta mặc một chiếc áo thun màu xám, một chiếc quần jean, ngồi trên bậc thang của quảng trường, với một chai nước khoáng đã uống hơn một nửa trong tay, nhìn vào đám đông vội vã đi trên quảng trường, đôi mắt của anh ta hơi mờ mịt.
Nhìn thấy Thời Nhụy, anh ta từ từ đứng dậy, mỉm cười ngượng ngùng với cô: “Xin lỗi, làm phiền cậu.”
Thời Nhụy: “Không, không có gì.”
Chúc Văn Hạo là hàng xóm của cô, cũng là bạn cùng lớp của cô, nhà ở ngay đầu làng. Thời Nhụy còn nhớ rõ kỳ nghỉ đông năm đó, cô cùng bố đi mua đồ tết về, khi đi ngang qua nhà bọn họ, anh ta và bố đang dán câu đối, sau đó bọn họ bị mẹ anh ta gọi vào, những lời khó nghe truyền ra cách một bức tường.
Không ngờ lần này Chúc Văn Hạo đến thành phố B tìm việc làm, lại đến gặp cô đầu tiên.
Trên đường đến, Thời Nhụy gọi điện thoại cho Triệu Dung, Triệu Dung nói số điện thoại của cô là mẹ Chúc Văn Hạo tự mình tới cửa xin, nghĩ đến cô ở thành phố B, hy vọng cô có thể để ý anh ta một chút.
Sau khi cúp điện thoại của Triệu Dung, cô lại nhanh chóng nhận được điện thoại của bố Chúc Văn Hạo, trong điện thoại ông ta khách khí, liên tục nói xin lỗi, đã quấy rầy.
Dù sao Thời Nhụy cũng là một người không giỏi từ chối, cũng không muốn làm cho người ta cảm thấy bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/3504312/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.