Edit: Mây
Từ khi quyết định có con, Thời Nhụy luôn tràn đầy sự mong chờ, nhưng cũng không tránh khỏi có chút căng thẳng, sẽ suy nghĩ lung tung rất nhiều, sợ mình không thể mang thai, sợ con không khỏe mạnh, sợ không có đủ kinh nghiệm chăm sóc tốt cho đứa bé…
“Mọi người đều nói rằng con cái là một món quà từ thiên đường, chồng, anh có nói em thiên đường có ban cho chúng ta món quà này không?”
Trình Trì suy nghĩ một chút: “Không nhất định.”
“A?” Thời Nhụy cảm thấy mất mát, mí mắt rũ xuống, “Tại sao? Anh không thể lạc quan hơn một chút sao?”
Trình Trì chăm chú nhìn cô, mỉm cười mang theo thâm ý: “Bởi vì ông trời đã ban cho chúng ta món quà khác rồi.”
“Khi nào, sao em không biết?” Vẻ mặt Thời Nhụy mờ mịt.
Trình Trì đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô: “Em chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho anh.”
Lời âu yếm bất ngờ!
Thời Nhụy chỉ cảm thấy trong lòng giống như có mật ong tràn ra, lắc cái đầu nhỏ, cọ vào cằm anh: “Anh cũng là món quà tốt nhất mà ông trời cho em.”
Cô nói thêm: “Vậy chúng ta có quá tham lam khi cầu xin thêm một món quà nữa không?”
“Có thể.”
“Nhưng thật sự rất muốn, để cho chúng ta tham lam một chút được không?”
“Được.”
Sau cuộc trò chuyện này, cô trở nên lo lắng hơn, sợ ông trời cảm thấy họ quá tham lam.
Cô hỏi vấn đề này rất nhiều mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/3504311/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.