Chương trước
Chương sau
Edit: Mây

Hành trình đi đảo Cổ Lãng ngày thứ năm.

Ban ngày bốn cô gái chơi khắp hòn đảo, trở về khách sạn đã kiệt sức, lần lượt vào phòng tắm tắm rửa sạch liền nằm liệt giường, người cuối cùng vào phòng tắm là Dương Hiểu Quân.

Đàm Thiến nằm trên giường đắp mặt nạ, cầu xin Đồng Giai Giai giúp cô ấy lấy cục sạc điện thoại di động. Đồng Giai Giai đi cả ngày, chân đều mỏi nhừ, lười nhúc nhích.

Thời Nhụy vừa sấy tóc xong, thuận tiện giúp Đàm Thiến cầm cục sạc qua.

“Vẫn là Tiểu Nhụy là tốt nhất.” Đàm Thiến nói.

Thời Nhụy lại hỏi Đồng Giai Giai: “Giai Giai, trước kia tớ đã học qua một số thủ pháp massage của Đông y, có muốn thử một lần không?”



“Thật sao? Thật tuyệt vời.”

Đàm Thiến: “Tớ cũng muốn.”

Cô ấy cũng không dám nói quá lớn chỉ có thể nói lơ mơ vì sợ mặt nạ bị vỡ.

Thời Nhụy cười nói: “Được, từng người một.”

Cô bảo Đồng Giai Giai nằm xuống, sau đó ngồi bên cạnh xoa bóp cho cô ấy.

Lúc đầu Đồng Giai Giai cảm thấy hơi ngứa, nhịn không được muốn cười, sau đó mới từ từ thả lỏng: “Tiểu Nhụy, kỹ thuật của cậu thoạt nhìn rất chuyên nghiệp nha.”

Đàm Thiến: “Tiểu Nhụy cậu thật lợi hại, cái gì cũng biết.”

Đồng Giai Giai: “Tiểu Nhụy cậu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại hiền lành, còn toàn năng, trách không được lúc trước Trình Trì sớm muộn gì cũng đã sớm đặt trước cậu.”

Đàm Thiến: “Đúng vậy, Trình Trì rất có mắt nha, có thể cưới được cậu thật hạnh phúc.”

Nghe các cô ấy liên tục thổi bay lên trời, Thời Nhụy bật cười: “Đừng thổi nữa, tớ cũng chỉ biết một chút da lông mà thôi.”

Đàm Thiến: “Da lông cũng rất lợi hại rồi, Đồng Giai Giai cậu đã đỡ chưa, cho tớ hưởng thụ một lúc.”

Đồng Giai Giai: “Gấp cái gì, tớ mới bắt đầu thôi.”

Vì vậy, Đàm Thiến đành phải nhàm chán cầm điều khiển từ xa, chọn một chương trình tạp kỹ, xem TV.

Xem rồi xem, đột nhiên cô nghe thấy cô ấy hét lên, “Ai, ai ở đó?”

Đàm Thiến kéo mặt nạ xuống, từ trên giường nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn cánh cửa thủy tinh sát đất.

Đột nhiên cô ấy hét lên, Thời Nhụy và Đồng Giai Giai cũng bị giật mình, không hiểu vì sao nhìn chằm chằm vào lỗ đen ở cửa thủy tinh kia.

Đồng Giai Giai: “Thiến Thiến, chuyện gì vậy? Cậu đừng hét lên như vậy, được không? ”

Đàm Thiến không nói hai lời nhảy xuống giường, cầm chổi xông ra mở cửa.

“Ai là ai? Ra đây!” Cô ấy hét lớn, sau đó phát hiện mục tiêu, giơ chổi lên muốn đánh, “Lại dám nhìn trộm, tôi đánh chết, đánh chết tên đại sắc lang.”

Tiếng kêu gừ của người đàn ông truyền đến.

Thật sự có kẻ rình mò?

Thời Nhụy và Đồng Giai Giai đều khiếp sợ, cũng vội vàng xông tới, cùng lúc đó, Dương Hiểu Quân vừa mới quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra cũng sải bước đi đến.

“Chuyện gì vậy?”

Người đàn ông ôm đầu, liên tục cầu xin tha thứ và nói: “Đừng đánh, đừng đánh, tôi không phải là đại sắc lang.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Dương Hiểu Quân ngẩn người, nhìn kỹ một chút: “Chờ một chút, đừng đánh nữa.”

Đàm Thiến dừng tay, vẫn không hiểu, thở hổn hển nói: “Lá gan không nhỏ, thế mà lại nhìn trộm lên đầu bà đây.”

“Tôi, tôi không có nhìn trộm.” Người đàn ông sau khi bị đánh một trận cũng bị kinh hách, nơm nớp lo sợ buông hai tay đang ôm đầu ra, để lộ ra mặt mình.

“Là anh!” Mấy cái cô gái đồng thời hét lên.

Người này không phải người nào khác, đúng là Bách Siêu bạn trai của Dương Hiểu Quân.

Mấy người đồng thời nhìn về phía Dương Hiểu Quân, còn Dương Hiểu Quân thì trừng mắt nhìn Bách Siêu không thể tưởng tượng nổi: “Sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?”

Bách Siêu cũng không ngờ lần gặp mặt này lại náo loạn đến mức xấu hổ như vậy, giờ phút này có chút không dám nhìn Dương Hiểu Quân: “Anh, anh không yên tâm về em, đến thăm em.”

Sự xuất hiện của Bách Siêu đối với Dương Hiểu Quân mà nói không phải là kinh hỉ, mà là kinh sợ.

Lúc ấy Dương Hiểu Quân quấn khăn tắm đứng ở chỗ đó, vẫn không nói gì, có lẽ là phải mất một lúc rất lâu mới tiêu hóa được sự thật trước mắt.

“Sao anh không gọi điện thoại cho em? Còn lén lút nhìn trộm ngoài cửa sổ?”

Bách Siêu đỏ mặt, cố gắng giải thích: “Đều là hiểu lầm, không phải như các cậu nghĩ, tôi chỉ là muốn biết em đang làm gì, thuận tiện cũng muốn cho em một kinh hỉ.”

“Cho nên anh đến điều tra?”

Bách Siêu thấy sắc mặt cô ấy không đúng, cẩn thận tiến lên kéo tay cô ấy: “Hiểu Quân.”

Dương Hiểu Quân rút tay ra, trong giọng nói không chỉ có sự thất vọng nói: “Chia tay đi.”

Dương Hiểu Quân không cho anh ta cơ hội giải thích nữa, quyết đoán đề nghị chia tay, có lẽ Bách Siêu cũng không ngờ được, ngàn dặm xa xôi đuổi theo, lại nhận được kết quả như vậy.

Bởi vì Bách Siêu xuất hiện, tâm tình đi du lịch của mọi người cũng bị phá hủy, mấy cô gái ngày hôm sau liền lựa chọn trở về.

Trên máy bay, Đàm Thiến rốt cuộc cũng không nhịn được chửi bới: “Hiểu Quân, tớ nói cậu coi trọng anh ta như thế nào, cho dù là sinh viên tài năng thì thế nào, toàn bộ chính là một đóa hoa kỳ dị, làm sao xứng với cậu?”

Dương Hiểu Quân cười khổ: “Coi như mắt tớ mù.”

Thời Nhụy kéo Đàm Thiến, ý bảo cô ấy không nên nói nhiều, cô tin chắc trong lòng Dương Hiểu Quân nhất định rất khó chịu.

Dương Hiểu Quân nói: “Không có việc gì, thật ra cũng không khổ sở, thật sự, có thể là không đủ thích anh ta. Lúc ấy quyết định ở cùng một chỗ với anh ta, cũng cảm thấy đã đến tuổi, có thể yêu đương, nhìn điều kiện bên ngoài của anh ta cũng được, lại rất thành thật, liền thử xem, cảm thấy không thích hợp thì chia tay, không tiếc nuối.”

Đồng Giai Giai vỗ vai cô ấy: “Chào mừng cậu trở lại đội độc thân của chúng ta.”

Dương Hiểu Quân bất đắc dĩ nở nụ cười: “Có phải là bạn bè không vậy, rất không phúc hậu đó.”

Đàm Thiến: “Tớ cảm thấy, chuyện này quả thật không có gì phải buồn, là chuyện tốt, không nên lãng phí tuổi trẻ vào người không đáng, anh ta không phải là người tốt với anh.”

Đồng Giai Giai: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy.”

Xuống máy bay, vừa ra khỏi sân bay, Thời Nhụy đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trên mặt bất giác nở nụ cười.

Trình Trì dáng người cao, ngoại hình đẹp trai, ở trong đám người quá nổi bật, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh.

Anh không nói với cô rằng anh sẽ đến đón, cô ấy thật sự ngạc nhiên.

Trình Trì tháo kính râm xuống, ánh mắt ôn nhu, hàm chứa ý cười.

Vài ngày ngắn ngủi không gặp, giống như trôi qua rất rất lâu, cô nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ.

Lúc Đàm Thiến nhìn thấy Trình Trì, trước tiên nhắc nhở: “Cảnh báo thức ăn cho chó phía trước.”

Bước chân Thời Nhụy tăng nhanh, càng ngày càng nhanh, cuối cùng trực tiếp nhào tới, hai chân kẹp eo anh, cả người treo trên người anh, ôm cổ anh.

“Chồng, em nhớ anh!”

Trình Trì ôm người cô lên, ôm chặt lấy cô, trông cô giống một con mèo con dính người làm nũng trong lòng ngực.

Xung quanh có rất nhiều người nhìn sang với ánh mắt hâm mộ, nhịn không được lấy điện thoại di động ra chụp, Trình Trì cũng không ngăn cản hành vi của bọn họ, hiện tại trong lòng anh đã sôi sùng sục, tất cả nỗi nhớ trong lòng anh giờ phút này đã được lấp đầy.

“Chơi vui không?

“Ừm, rất vui.”

Trình Trì tự mình lái xe đến, đề nghị đưa ba cô gái còn lại trở về.

Đàm Thiến gật đầu: “Vậy cũng được, coi như là bù đắp cho một vạn tổn thương vì chúng ta phải ăn thức ăn cho chó. ”

Trình Trì lái xe đi hơn phân nửa thành phố B, mới lần lượt đưa các cô ấy trở về, người cuối cùng xuống xe là Dương Hiểu Quân.

Phất tay nói lời tạm biệt với Dương Hiểu Quân, nhìn cô ấy đi xa, nghĩ đến chuyện của cô ấy và Bách Siêu, trong lòng Thời Nhụy cũng rất thổn thức.

“Đi thôi, chồng, chúng ta về nhà.”

Trình Trì cởi dây an toàn ra: “Không vội, anh còn có chút việc. ”

“Chuyện gì?” Thời Nhụy quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh chặn môi.

Anh có hơi vội vàng, bàn tay kìm lòng không được mà khóa sau gáy cô, chậm rãi thăm dò, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Thời Nhụy cảm nhận được nỗi nhớ nhung của anh đối với cô từ nụ hôn này, cho nên cũng rất cẩn thận đáp lại anh. Trình Trì khó kiềm chế được nữa, bàn tay từ lưng cô trượt xuống, xốc quần áo lên.

Cảm giác lạnh lẽo trên lưng khiến Thời Nhụy run rẩy, cô nỉ non nói: “Chồng ơi!”

Trình Trì buông cô ra, thở hổn hển nhìn cô, đáy mắt tràn đầy dục vọng.

Thời Nhụy ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hiện tại ở trên đường lớn, không cần như vậy, chúng ta trở về, trở về rồi…”

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, Trình Trì nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn: “Rất rất nhớ em. ”

Trên đường trở về, Thời Nhụy nhắc đến chuyện Dương Hiểu Quân và Bách Siêu chia tay: “Cảm giác Bách Siêu quả thật không xứng với Hiểu Quân.”

Trình Trì một tay cầm vô lăng, tay kia nắm tay cô, cười nhạt: “Anh ta cố chấp, tự nhận hậu quả.”

Thời Nhụy khó hiểu nhìn anh: “Ý anh là sao?”

Trình Trì đem chuyện Bách Siêu đến tìm anh nói cho cô biết, ngày đó khi Bách Siêu đề nghị bọn họ đi cùng, Trình Trì liền nói một câu: “Có phải anh ngại chết không đủ nhanh không?”

Bách Siêu hiểu ý của anh, cũng biết Dương Hiểu Quân có thể sẽ tức giận, nhưng anh ta vẫn làm như vậy, quả thật là tự nhận hậu quả.

“Cũng tốt, để Hiểu Quân sớm thấy rõ anh ta không phải người tốt.”

“Ừm.”

“Vậy anh…” Thời Nhụy ngón tay đeo dây an toàn, “Vì sao anh không đi cùng anh ta? Anh cũng không lo lắng cho em như anh ta lo lắng cho Hiểu Quân sao?”

Trình Trì nhìn cô, ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay cô: “Nếu anh đến, có phải cũng sẽ bị đối xử tương tự không?”

Nghĩ đến tình huống Bách Siêu bị Đàm Thiến cầm chổi đánh điên cuồng, Thời Nhụy nhịn không được phì cười nói: “Nói như vậy, thanh danh của giáo sư Trình có thể bị hủy hoại, tiêu đề trang nhất của tin tức ngày hôm sau chính là: Giáo sư Đại học B vốn là một tên rình mò, vạch trần bí mật không ai biết đằng sau sinh viên tài năng. ”

“Rình mò?”

Thời Nhụy cười nói về chuyện Bách Siêu bị đánh, Trình Trì nghe xong cũng nở nụ cười, “Nếu người kia là anh, em nỡ đánh anh sao?”

Thời Nhụy nghiêng đầu, cười cong mắt: “Cậu sẽ lén lút như vậy sao? Thật khó tưởng tượng ra.”

Phía trước là đèn đỏ, Trình Trì dừng xe.

“Nói không chừng.” Khóe môi anh khẽ nhếch, thâm tình nhìn cô, hôn lên mu bàn tay cô, “Vì em, anh làm được gì cũng được.”

Trước khi Trình Trì ra sân bay, đã nấu xong một nồi canh gà đen, vẫn giữ ấm, hiện tại trở về uống là vừa vặn.

Cô ngồi ở bàn ăn, nhìn Trình Trì múc cho cô một chén canh, nhịn không được nuốt nước miếng: “Thơm quá.”

Mấy ngày nay đi du lịch, đồ ăn bên kia cô cũng ăn không quen, đã sớm nhớ đồ ăn trong nhà.

Bên này cô uống canh, bên kia Trình Trì lại đi xào mấy món ăn, tất cả đều là cô thích ăn.

“Chồng, tay nghề của anh càng ngày càng tốt.” Thời Nhụy vừa uống một ngụm vừa giơ ngón tay cái lên.

Đây không phải là tâng bốc, mà là lời nói thật lòng.

Trình Trì là một người rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, dường như không có thứ gì anh không học được, chỉ là anh nguyện ý học hay không mà thôi.

Trên bàn làm việc có vài quyển sách liên quan đến công thức nấu ăn và dinh dưỡng, để dưỡng tốt sức khỏe cho cô, anh thật sự đã làm rất nhiều.

Cuối cùng Thời Nhụy uống xong, sờ bụng nói: “Chồng, đều trách anh làm quá ngon, em ăn no căng cả bụng.”

Trình Trì gật đầu: “Ừ, trách anh, anh sẽ phụ trách giúp em tiêu hóa.”

“Đã ăn vào bụng em, anh làm thế nào có thể giúp em tiêu hóa?” Thời Nhụy nghi ngờ nhìn anh.

Trình Trì đứng dậy thu dọn chén dĩa, ý vị thâm trường nhìn cô: “Dẫn em đi vận động.”

“Ồ, nhưng mà vừa ăn cơm xong không thể vận động ngay được đúng không?”

Trình Trì đã vào phòng bếp, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.

Thẳng đến buổi tối, khi Thời Nhụy ở trên giường bị anh giày vò đến mồ hôi đầm đìa, cô mới hiểu được ý tứ ám chỉ của anh.

“Chồng, không cần.” Thời Nhụy cầu xin anh tha.

“Còn chưa đủ, nói phải phụ trách giúp em tiêu hóa.” Trình Trì nặng nề thở hổn hển, khống chế cô.

“Đủ rồi, số lượng vận động này đủ lớn rồi, em mệt, chồng.”

“Nhụy Nhụy, để anh động, em chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”

“Làm thế này…”

Người phụ nữ dưới thân giống như làm từ nước, mềm mại. Mềm đến kỳ lạ, âm thanh phát ra từ trong cổ họng uyển chuyển êm tai, giống như móng vuốt cào vào tim anh.

Thể lực của anh tốt đến mức khiến người ta tức giận, lúc này đây đặc biệt kéo dài, hưng phấn là thường, đây có lẽ chính là cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.

Sắp đến thời khắc mấu chốt, anh như thường ngày, lấy ra bao bì nhỏ dưới gối, trực tiếp dùng miệng xé ra, lại bị Thời Nhụy bắt lấy tay anh.

Trình Trì khắc chế, cúi đầu thở dốc: “Nhụy Nhụy, đừng như vậy, coi chừng anh nhịn không được.”

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua, Thời Nhụy mở to đôi mắt nhìn anh, mang theo một chút ngượng ngùng, nhưng lại kiên định: “Chồng, chúng ta có một đứa con đi.”

Lúc trước Trình Trì cố kỵ sức khỏe của cô, vẫn dùng biện pháp, anh biết sức khỏe của cô khôi phục đến bây giờ đã không dễ dàng, không hy vọng cô lại chịu nỗi khổ mang thai sinh con.

Hơn nữa, bọn họ đều học y, đều rất rõ ràng, nếu Thời Nhụy mang thai, sinh ra đứa nhỏ có xác suất nhất định cũng sẽ bị bệnh tim, bọn họ không dám đánh cuộc.

“Nhụy Nhụy, anh không muốn có con.”

Thời Nhụy biết, anh chỉ an ủi cô. Anh thích trẻ em, anh muốn nó. Mỗi lần trong thang máy gặp hàng xóm ôm đứa bé, anh đều nhịn không được trêu chọc đứa bé kia, khoảnh khắc đó khát vọng hoàn toàn lộ ra từ trong ánh mắt của anh, không lừa được người khác.

“Chồng, anh biết gì không? Lần này đi đảo Cổ Lãng, em đã gặp rất nhiều bảo bối nhỏ, bọn chúng đi chân trần trên bãi biển lắc lư, tư thế đi bộ rất dễ thương, nhìn thấy em còn cười với em, đặc biệt đáng yêu.”

“Chồng, em nghĩ con của chúng ta sau này nhất định cũng rất đáng yêu, rất đẹp, tương lai chúng ta cũng có thể cùng nhau dẫn theo con đi du lịch, thật tốt.”

“Chồng à, cho nên, chúng ta có một đứa con đi.”

Trình gia và Thời gia phải có hậu!

Những lời này của cô khiến Trình Trì rất động tâm, anh rất dễ dàng dao động.

Có trời mới biết anh muốn có một đứa bé cỡ nào, nghĩ đến trên người đứa nhỏ kia chảy máu của anh và cô, nhiệt huyết của anh liền sôi trào.

“Vậy, chúng ta có một đứa con?”

Thời Nhụy cười ngọt ngào: “Ừm, chúng ta muốn có một đứa con.”

Con ngươi Trình Trì như lửa, ném đồ vật trong tay xuống, bắt lấy hai tay cô, siết chặt mười ngón tay cô………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.