Tại phòn bệnh Tiểu Nhu
Tiểu Nhu ngồi trên giường mắt đỏ khoe nhìn bố mẹ mình tức giận ngồi trên ghế đối điện mình cùng vời bố mẹ anh, tay mẹ anh còn đang vỗ về bánh quy nhỏ. Cả ngày hôm nay thắng bé đã trải qua hết sợ hãi này đến sợ hãi khác cơ thể không ngừng run lên trong lòng bà khiến bà vô cùng đau lòng. Bố mẹ Tiểu Nhu thực sự không còn mặt mũi nào nhìn mặt bố mẹ anh nữa, mọi chuyện đều do con gái họ tự làm tự chịu không những thế hậu quả giờ còn đi quá xa để quay lại
* " anh chị Hàn là do chúng tôi không biết dạy con, nay tôi thay mặt nó cúi người xin lỗi anh chị " giọng bố Tiểu Nhu vang ông đứng dậy cúi người trước bố mẹ anh
* " trời anh làm gì vậy " bố anh đỡ lấy người của bố Tiểu Nhu ngồi xuống
* " chuyện đến nước hôn sự hai đứa coi như là chưa từng có " giọng mẹ anh vang lên tay không ngừng vỗ lưng bánh quý nhỏ
* "Con không muốn"
* " Mày câm miệng cho tao, ở đây có chỗ có mày tiếng sao" giọng bố Tiểu Nhu vang lên ông chưa bao giờ nặng lời vời con gái mình chuyện ngày hôm nay đùng là do ông bà đã lương chiều
* " chuyện này cứ làm theo ý anh chị đi " giọng mẹ Tiểu Nhu hiền hoà nói
* "Vậy chúng tôi về trước, anh chị cứ ở lại con bé bao giờ muốn về có xe đợi bến dười "
Nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/2101260/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.