Thứ duy nhất anh nhìn thấy là cơ thể nhỏ bé ôm lấy cổ mình rồi từ từ ngã xuống anh đưa tay ra đỡ lấy cơ thể nhỏ bé vào lòng mình.Trên đường hai chiếc xe lao mình trên phố,bánh quy nhỏ ngồi trong lòng mẹ anh bên cạnh cô cũng ngồi trong lòng anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run của anh đặt lên bụng mình hiền hoà nói
* " Mạc Thần.............. chúng ta có thêm...........bánh quy nhỏ rùi nè "cô cười hiền hoà cuối cùng cô cũng nói ra được
* ".................."cả cơ thể anh cưng đơ lại nhìn nụ cười hiền hoà của cô trái tim không ngừng chảy máu
* "Mạc Thần................. anh có hạnh phúc không..............em rất...........hạnh phúc, t..............thời gian qua vô cùng hạnh phúc...................Mạc Thần,cám ơn.............anh đã cho em nhiều thứ đến vậy..................chỉ............chỉ là bản thân em không xứng đáng..............anh nhất định phải nuôi.................con khôn lớn...................nhất định phải hạnh phúc đó..............Mạc Thần........... không phải anh nói em không cần...................mạnh mẽ sao...............em sẽ không mạnh mẽ nữa............. em mệt rất mệt.............lần này thì tốt rồi..............em sẽ không xuất hiện trước.............mặt anh nữa............có thể thoải mái ngủ " cô từ từ nhắm mắt lại đến một giọt nước mắt cũng không có, cô từ bỏ, tử bỏ tất cả mọi thứ quá mệt mỏi quá sức chịu đựng
Ngoài hành lang bệnh viện, đây là lần thứ ba anh ngồi đây những lần này không còn mình anh nữa có bánh quy nhỏ đang bán chặt lấy anh đôi mắt đỏ lên vì khóc,lúc này anh thực sự ghen ty vời thằng bé giá như anh có thể vô tư khóc như nó những còn có bố mẹ anh, bố mẹ Tiểu Nhu anh không thể tỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/2101259/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.