Mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp vào căn phòng nơi hai cơ thể vẫn đang ôm nhau ngủ say sưa. Anh từ từ mở mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang giả vờ ngủ trong lòng mình liên cảm thấy hạnh phúc nhỏ trong trái tim mình.
* " Dậy rùi thì mở mắt đi còn giả vờ ngủ làm " giọng anh ấm áp lên bên tai cô khiến ai kia đang giả vờ ngủ phải mở mắt nhìn anh oán hận
* " anh không đi làm sao?"
* " đó là câu chào hỏi buổi sáng của em sao "
* " không phải "
* "Vậy phải như thế nào "
* "Chào buổi sáng,ngài Hàn, giờ ngài buôn tôi ra được chưa"
* "Gọi tên " anh ôm cô chặc hơn ngang bướm nói
* " Chào buổi sáng Mạc Thần "
* " Chào buổi sáng bảo bối "
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô sau đó mời thoải mãi buôn cô ra rời giường đi tời tủ quần áo nhìn một lượt quần áo của cô rùi nói
* " thay quần áo đi tôi đưa em đi mua sắm "
* " anh không đi làm sao "
* " hôm nay là thứ 7 "
* " họ nói thứ 7 anh vẫn đi làm mà " cô ngạc nhiên hỏi
* " ai nói " anh vừa mặc quần áo vừa đưa mắt nghi ngờ nhìn cô
* "Mấy bác giút việc dười nhà " giọng cô nhỏ đần nhận ra mình lỡ lời
* " mời một ngày xem ra em lấy được nhiều thông tin hơn tôi tưởng đó nhỉ "
* "Không có " cô lí nhí nói
* " còn biết gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/144686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.