Mùa đông lạnh lẽo kéo đến, toàn bộ cỏ cây trong sân đãkhô héo, lá rụng phủ kín mặt đất hoặc mỏng hoặc dầy. Đường Thải Nhi đứng ở cửadưới mái hiên, nhìn bầu trời u ám, siết thật chặt trong tay áo, ngọc bội trongtay truyền đến một chút ấm áp. Cúi đầu chậm rãi mở bàn tay ra, chữ “Tầm” khắctrên ngọc bội dưới ánh mặt trời có vẻ óng ánh trong suốt.
Đây là thứ nàng lấy từ trên người Lăng Dạ Tầm lúctrước, mặc dù kẻ ngốc kia không biết, nghĩ rằng ngọc bội bị mất.
Có lẽ, lúc ấy, bản thân đã biết trước sẽ có một ngàyhắn rời khỏi mình, cho nên, giữ lại ngọc bội, coi như để tưởng niệm sao?
A. . . . . .
Nàng vỗ tay, buông thõng tay xuống, thở dài thườnthượt, khẽ mở miệng, "Đây có phải là trận mưa cuối cùng của năm naykhông!"
"Gầngiống, đã qua Tiết Sương Giáng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng10),qua trận mưa, lại đến Tiểu Tuyết (vàongày 22, 23 tháng 11)."
Tịch Thanh đúng lúc từ ngoài về, nhìn thấy Đường ThảiNhi chỉ mặc tập y mỏng đứng ở đó lầm bầm lầu bầu, bất đắc dĩ tiếp lời. Đồngthời đi tới bên cạnh nàng, cởi áo ngoài của mình xuống, khoác lên vai ĐườngThải Nhi, "May mà ngươi còn là một thần y, biết cách quý trọng thân thểcủa mình."
Đường Thải Nhi khụt khịt mũi, đôi mắt linh động nhìnchằm chằm thứ trên tay Tịch Thanh, "Bánh rán hành!"
Nghe giọng nói vui vẻ của Đường Thải Nhi, Tịch Thanhbất đắc dĩ thở dài, đưa thứ cầm trong tay tới trước mặt nàng, "Mua chongươi ăn trưa, ăn đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944131/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.