"Báo!" Một tiếng thét dài từ xa đến gần, haingười Vương Vũ, Vương Mặc nhao nhao nhìn về hướng người tới.
Một tên tiểu tặc thở không ra hơi bắt được áo VươngMặc, lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất, "Có. . . . . . Có người đột kích!!"
Nghe vậy mọi người đều cả kinh, có người đột kích? Đốivới bọn họ mà nói là một câu rất xa lạ a. . . . . . Bình thường đều là bọn họđi tập kích kẻ khác, từ khi nào thì có kẻ dám tới động đến bọn họ vậy? !
"Láo toét! Là đứa nào! Dám động thủ trên đầu Tháituế ta!" Vương Vũ một tay giao Vương Cần đang ở trong ngực cho Vương Mặc,rút ra Đại Khảm đao bên hông, bộ dạng đã muốn xông ra.
"Đại vương không cần phải đi tìm, bọn ta tới đây~" Đường Thải Nhi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó tùy theo tiếpđất, vạt áo bay lên, tóc đen cũng bay, phonghs khoáng đến cực điểm.
Tịch Thanh tiếp đất theo sau, mi thanh mục tú, mặtngọc, mặc một thân bạch y càng thêm thanh nhã thoát tục.
VươngMặc biến sắc, vừa nhìn thấy người tới cũng biết tuyệt đối không đơn giản, lậptức để Vương Cần xuống. Sau đó tiến về phía hai người ôm quyền cúi đầu,"Tại hạ Vương Mặc, không biết hai vị là?"
Cặp mắt Đường Thải Nhi khóa trên người Liễu Chiêu Vân,lông tơ toàn thân đều dựng lên. Nàng gần như nghĩ mình giống một con mèo, lúcnày đang giơ móng vuốt, bảo vệ thức ăn. . . . . .
Trực giác của nữ nhân rất kỳ lạ, Đường Thải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944093/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.