Hai người cưỡi ngựa phi nhanh, hai ngày sau đã đếnchân núi Khương Biệt ở thôn Khương Biệt. Mới vừa vào thôn, đã bị không ít báchtính trong thôn tiến đến vây xem, bởi vì, mọi người đoán rằng, đây là tân nươngtử nhà ai bỏ trốn theo tình lang?
ĐườngThải Nhi xoay người xuống ngựa, nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình liền hiểu làcó ý gì, quay đầu lại nhìn Tịch Thanh như không có liên quan, hờ hững nói:"Tại sao ngươi không nói để ta mang quần áo của ta theo."
"Lấy bọc quần áo cho ngươi là không tệ rồi, còntrông cậy ta tìm quần áo cho ngươi sao!" Tịch Thanh đưa tay lấy bọc quầnáo ném vào ngực Đường Thải Nhi, bộ dạng khinh bỉ.
"Quần áo của ngươi cho ta mặc."
"Tại hạ chỉ có cái này!"
"Ngươi thật nghèo."
"Đường Cảnh! Ngươi đừng khinh người quá đáng!!" Tịch Thanh nhìn bóng lưng Đường Thải Nhi đi vào khách điếm, lớn tiếngquát.
Chủ quán nhìn thấy hai vị cẩm hoa y phục đi vào, vộivàng khom người đi lên đón khách, "Hai vị khách quan là ăn cơm hay là ởtrọ vậy?"
Đường Thải Nhi sửa sang lại hỉ phục đỏ thẫm mà mìnhđang mặc, nhướng lông mày nhìn Tịch Thanh, "Lấy tiền, ta muốn một gianphòng."
Tịch Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, lấy bạc ra đặt ởtrên bàn, "Một phòng, chuẩn bị chút thức ăn, sau đó đi mua một bộ. . . . .." Hắn chợt cứng họng, quay đầu nhìn về phía Đường Thải Nhi, "Namtrang hay nữ trang?"
Đường Thải Nhi vô lực khoát tay, "Nữ trang."
"Cũng tốt, mua một bộ nữ trang nữa." TịchThanh phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944091/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.