Ba năm thành thân kia, ban đêm nàng từng ở một mình vườn không nhà trống,đều nằm mơ thấy đến cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, đứng ở chỗ ánhsáng, nhẹ nhàng ngắm nhìn nàng. Nàng một mực chờ đợi, cũng một mực thấpthỏm mong chờ gặp gỡ, hắn có thể phát hiện ra mình tốt, mơ mộng hắn cóthể chấp nhận nâng tay của nàng, cùng đi đến thiên trường địa cửu.
Nhưng mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Thời gian đó nàng dần bị đám người nhà quan ép đến không thở nổi, trong mắtmỗi một vị phu nhân đều là thương tiếc giễu cợt cũng làm cho nàng cảmthấy xấu hổ và giận dữ. Ban đầu nàng còn trả treo, đến trầm mặc, đếncuối cùng không đếm xỉa, trái tim nhưng bị dao găm mài dũa, một ngày một đao, cuối cùng vết thương càng lúc càng lớn, lúc rời khỏi Uông gia,trái tim này đã sớm vỡ vun đến khát máu, không rơi một giọt nước mắtnào.
Không ai có thể ngờ rằng, sau khi nàng quay người rời đi,hắn lại quay đầu, truy tìm bảy năm, cuối cùng lại một lần nửa ôm nàngvào trong lòng.
Hạ Lệnh Mị khiến Uông Vân Phong đau lòng, khơidậy một phần không mấy dịu dàng ôn hoà của hắn, tình hình bộc phát trong nháy mắt liền chậm rãi yên tĩnh trở lại, ngược lại nhẹ nhàng an ủinàng.
Hạ Lệnh Mị tìm lại hô hấp của chính mình, mi mắt chợt nhướng lên nhìn về phía hắn.
Uông Vân Phong hôn bên tai nàng hai cái, từ từ vuốt lên vành lông mày đaubuồn của nàng. Kể từ hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049339/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.