Đây là lần đầu tiên một nhà ăn cơm chung.
Uông Vân Phong ngồi ở trên cao, nhìn Hạ Phân uống sách chén canh, lúc HạLệnh Mị bận việc thay cha con chia thức ăn, mới mơ màng tỉnh táo lạihoàn toàn.
Nhiều năm cô độc vắng lặng đã sớm xâm nhập vào tậnxương tuỷ, hoàn toàn đối lập với sự ấm áp náo nhiệt hiện tại, nhất thời khiến hắn chịu đủ loại mùi vị, cánh mũi chua xót, thật lâu không thể tự chủ.
"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Lệnh Mị lột sạch con tôm đặt vào trong đĩa của hắn, "Có phải còn có chỗ nào không thoải mái?"
"Không, " Uông Vân Phong uống một ngụm súp, đợi cho nước nóng của canh chạyxuống yết hầu, đem tảng băng trong lòng hòa tan, lúc này mới nhấc chiếcđũa gắp cá đôi mắt để vào bên trong chén của nàng, nói khẽ: "Ta nhớngươi thích ăn món này."
Hạ Lệnh Mị dừng một chút, mấy lần mới gắp đồ ăn này đưa vào miệng, nói không ra lời.
Hạ Phân ăn canh, không chút do dự cũng gắp một cái mông gà để ở trong chén của mẫu thân: "Can nương, mau ăn cơm."
Rõ ràng là bữa tối không có gì đặc biệt, ngoại trừ Hạ Phân líu ríu khôngngừng chậc lưởi, ngoài ra hai cái người lớn kia đều im lặng không nóigì. Uông Vân Phong bị gia giáo nghiêm dạy nghiêm túc tuân thủ không nóigì, ngược lại Hạ Lệnh Mị là người không có nhiều quy cũ, nhưng vừa cóchuyện kích động cũng ăn như mất hồn mất vía, chỉ có thể không ngừng gắp thức ăn cho hai cha con, bản thân thì không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049337/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.