"Quá lao lực." Hàn Nhất Phàm buông cổ tay Uông Vân Phong ra, có chút nuốitiếc nói, "Năm xưa hắn từng có bệnh gì, vẫn luôn điều dưỡng thoả đángmới kìm nén không có bộc phát. Những ngày này bôn ba lao lực, tâm thầnlo nghĩ quá nhiều, sau khi an tâm thì thân thể tự nhiên có cách điềutrị, ngủ mấy ngày, uống một chút thuốc là tốt rồi." Hắn lại nhìn HạLệnh Mị trong lòng còn sợ hãi, "Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của ngươi thất kinh, ta còn tưởng rằng là Hạ Phân bị đại hoạ tính mạng treo lơ lửng,hoá ra lại vì kẻ bạc tình này."
Hạ Lệnh Mị tức giận liếc nhìn Hàn Nhất Phàm: "Cho dù hắn có phụ lòng cũng phụ ta, không liên can đếnngười ngoài." Đi lên phía trước đem cổ tay Uông Vân Phong nhét vào trong chăn, thần thái động tác không có chút nào là không vui, khiến cho HàmNHất Phàm nghẹn ngào không nói nên lời.
Một lúc sau mới nói:"Được được được, các ngươi là một nguyện đánh một nguyện chịu đựng, trái lại ta làm tiểu nhân." Xoạt viết phương thuốc lên tấm giấy trắng némcho Huỳnh Thạch, chịu hết nổi còn lãi nhãi vài câu: "Ai nói nước đổ khóhốt, này con trai của Uông gia đừng nói là nước, chắc hẳn ngay cả nguyên chậu nước cũng đều hốt hết trở về."
Huỳnh Thạch nghiêng đầutrông thấy bóng dáng của Hạ Lệnh Mị sau bức bình phong, bĩu môi với HànNhất Phàm: "Chúng ta làm nha đầu nhưng không quản được những thứ này,chỉ cần cô nương vượt qua được là tốt."
Hàn Nhất Phàm cười lắclắc đầu, nói với Hạ Lệnh Mị: "Qua hai ngày nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049335/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.