Sáng sớm lúctiếng chim hót vừa mới truyền đến, cách vách đã truyền đến tiếng vangđinh tai nhức óc, sau đó, Hạ Phân mang theo sự gấp gáp la lơn vọng lênbầu trời Nhàn Vân trang
"Can nương! Can... Nương..."
HạLệnh Mị hoảng hốt ngẩng đầu lên, tựa như vẫn chưa có tỉnh lại từ tronggiấc mộng. Nàng quá mệt mỏi, cảm giác xương cốt toàn bộ đều rã rời thành từng khối, để vào nồi nin nấu chuẩn bị bữa tối.
Một bàn tay che lỗ tai của nàng lại, đem đầu của nàng ôm vào trong ngực, người bên cạnh nói khẽ: "Ngủ tiếp một lát đi, còn sớm."
Hạ Lệnh Mị mơ màng phản ứng với giọng nói, rốt cuộc không chịu được mệt nhọc, tiếp tục ngủ say.
Nàng hoàn toàn không có nghĩ qua, người bên cạnh là ai, tại sao lại ở trêngiường với nàng, thậm chí, nàng cũng không có suy nghĩ, tại sao mình lại mệt mỏi như vậy. Ruốt cuộc đêm qua nàng đã làm gì? Cái gì mà thời giannghỉ ngơi?
Nàng không cách nào tự hỏi, cũng lười tự hỏi.
Uông Vân Phong ôm cô gái trong ngực, chờ đến lúc tiếng kêu gọi bên ngoàicàng lúc càng xa mới buông lỗ tai cô gái trong ngực ra. Nhìn bộ dạngnàng mệt mỏi không chịu nổi, rõ ràng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Hắn cũng rất mệt mỏi, nhưng mà tinh thần lại phấn khởi chưa bao giờ có.
Kéo cao áo ngủ bằng gấm, chịu hết nổi đem cằm chà lên đỉnh đầu nàng hai cai, cũng ngủ thiếp đi.
Bạch Tử trở mình từ trên xà ngang mái hiên, Hắc Tử từ trên một cây khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049341/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.