Khi nghe thấy tiếng nói, Uông Vân Phong đã tỉnh lại, lúc trợn mắt lên nhìnmới phát hiện ra mình đã về Uông phủ, trên đỉnh đầu là chiếc màn thêudòng chữ 'người không phạm ta phạm người'.
Làm Ngự Sử đại nhân, lúc nào hắn cũng nhớ rõ trách nhiệm của bản thân - - hất đổ toàn bộ quan lại phạm pháp.
Đương nhiên, sáu chữ đó không phải là châm ngôn của hắn, mà đó là gia huấn Ngự Sử của Uông gia nhà hắn.
Ngoài màn, đằng sau tấm bình phong bằng gỗ tử đàn có 12 ngọn núi xanh, đá Chu Lan, hắn nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của Hạ Lệnh Mị, nàng đangthảnh thơi hỏi cái gì.
"Chỉ cần hơn nửa tháng, toàn bộ vết thương trên người Uông đại nhân có thể khỏi hoàn toàn..."
Hạ Lệnh Mị hỏi: "Nói cách khác, hắn không chết được?"
"Cô nương, thể chất Uông đại nhân vô cùng tốt, lại đang lúc thanh niên..."
"Vậy hắn có nội thương không? Đêm qua, ta nhìn thấy hắn ho ra máu."
"Nội thương không nghiêm trọng lắm, chút nữa, lão phu viết một ít phương
thuốc, điều trị một thời gian..."
Hạ Lệnh Mị tiếc hận: "Thật sự không chết được à?"
"Cô nương, Uông... Uông đại nhân cát nhân thiên tướng, lại là trọng thần của triều, người..."
Hạ Lệnh Mị xoắn xuýt: "Suy cho cùng là xương cốt hắn cứng hay là mạng của hắn cứng, như vậy mà cũng không chết được."
"Đương nhiên là không chết được!" Cuối cùng, đại phu không nhịn được mà gàolên, "Ta từng gặp những người vô tình vô nghĩa, nghĩ âm mưu, sát hạitính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049299/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.