"Đi chỗ nào?" Hạ Lệnh Mị hỏi, tầm mắt rơi trên người Hắc Tử.
"Trách nhiệm của chúng ta là bảo đảm sự an toàn cho cô nương, mong cô nương chớ dấn thân vào nơi nguy hiểm." Hắc Tử nói, một lần nữa, tập trungđội ngũ lại: "Cô nương, người và Uông đại nhân đã không còn liên quantới nhau nữa."
Mày Hạ Lệnh Mị dựng lên, mím môi, không nói, giụcngựa rẽ vào ngã tư đường vừa đi. Không lâu sau, một lần nữa, nàngnhìn thấy chiếc xe ngựa bị phá tan tành. Đèn xe đã bị phá, mảnh vụn chekín ở trên sàn. Chắc là xe đang chạy thì bị người từ bên ngoài đánh vàomui xe, nóc vẫn còn nguyên vẹn nhưng thư từ linh tinh ở trên thảm và bàn nhỏ đều bị đâm nát, nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy rằng tất cảnhững thư này đều đã bị mở ra xem rồi, thậm chí cón có bản tấu chươngbằng gấm bị xé làm đôi.
"Rõ ràng là hắn đắc tội người ta ở trong chốn quan trường, mới bị ép buộc phải đến Thần Châu."
"Cô nương, người hành tẩu ở trên giang hồ, chuyện quan trường thì có liên quan gì tới người."
"Có lẽ, hắn phụng mệnh theo mật chỉ của Hoàng đế, đến điều tra một ítchuyện quan trọng. Việc này liên lụy đến đại tộc thế gia hoặc chuyện lớn của triều thần."
"Cô nương, chuyện lớn trong triều đã có Hoàng đế an bài, các thần tử thực hiện, không liên quan tới dân thường như người đâu."
Hạ Lệnh Mị đem con chó ngao Tây Tạng bé nhỏ và mèo con cùng buộc trên lưng ngựa, cười tủm tỉm: "Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049297/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.