Vừa bị dày vò cả nửa ngày, Gia Cát Mộ Quy cuối cùng cũng tắm xong, hơn nữa còn tự mình mặc quần áo.
Cực hình rốt cục cũng chấm dứt, Hạ Noãn Ngôn về phòng mình, chuyện thứnhất chính là ghé vào lay Bạch công tử đang gáy to trên giường dậy.
”Gì vậy.......”
Tiểu tử kia bị đánh thức, mắt híp lại hết sức bất mãn, kéo dài tiếng kháng nghị.
”Ta đem tay Gia Cát Mộ Quy biến thành cánh mất rồi.”
”Ngươi đã nói rồi mà“.
”Có cách nào có thể biến trở về không?”
“........Ngươi đã hỏi ta rất nhiều lần đấy, ta không biết.”
”Nhưng là ngươi cũng biến tới biến lui đấy thôi“.
”Ta chỉ biết biến chính mình, hơn nữa ngoài bộ dáng hiện tại ra, ta chỉ biết biến nhỏ thôi“.
Bằng không hắn đã sớm làm cho mình mọc ra đôi cánh rồi!
Bạch công tử lại bắt đầu xoắn xuýt, túm lấy cái đuôi của mình rồi véo.
Hạ Noãn Ngôn đem cái đuôi hắn vừa mới bắt đầu dài ra cứu trở về, “Không thể nghĩ cách khác được sao?”
”Ngươi vội gì chứ?“. Đem cái đuôi cướp lại.
“......... Nhìn không được tự nhiên.”
Hạ Noãn Ngôn cũng xoắn xuýt, nhìn chằm chằm cái đuôi của hắn, muốn biết có phải véo đuôi thì sẽ hết buồn bực không.
”Đuôi của ta chỉ có ta mới được véo!”
Bạch công tử đề phòng ôm lấy cái đuôi của mình, không cho nàng xuống tay.
”Như thế nào không được tự nhiên, hắn có thêm cánh nhìn đẹp mắt hơn còn gì!”
“....... Đó là bởi vì ngươi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034768/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.