“........ Ăn không nói ngủ không nói, đi ngủ!”
”Là ngươi đem Bản công tử đánh thức!” Bạch công tử cãi lại.
“...... Vậy ngươi cho ta véo cái đuôi ngươi chơi đi“.
”Không được!”
”Nắn cái mông thì sao?”
”Không có cửa đâu!”
Bạch công tử không đếm xỉa tới nàng, ôm cái đuôi, thu lại móng vuốt, cuộn người thành một nắm lông, ngủ tiếp.
Ông trời phù hộ nàng ở trong mộng không nên suy nghĩ bậy bạ a..... Hạ Noãn Ngôn cũng xoắn xuýt đi ngủ.
Không biết có phải quyết định trước tiên ngủ rõ ràng là rất hữu hiệu hay không, nàng thế nhưng cũng có cảm giác an ổn ngủ tới hừng sáng.
Sau khi tỉnh lại, chính là lặp lại gần như cùng cuộc sống ngày hôm qua, chính là vừa đến buổi tối liền càng rối rắm.
Qua vài ngày như vậy, Hạ Noãn Ngôn thực buồn bã nhìn ánh trăng trên trời.
Là đêm trăng tròn a..... Nàng sao lại cảm thấy nàng thật muốn biến thân rồi?
Sáu ngày sau đó, trong lúc vô tình nàng lại làm cho cánh tay Gia Cát Mộ Quy trở về như cũ.
Hạ Noãn Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Được cứu rồi!
Để ăn mừng cánh tay Gia Cát Mộ Quy khôi phục bình thường, hai người bọn họ và Tiểu Vương Gia cùng ăn cơm với nhau.
Trên bàn cơm, Hạ Noãn Ngôn tự nhiên lại nói không có tay phải như vậy thật không tiện.
Tiểu Vương Gia không để ý tới ánh mắt Gia Cát Mộ Quy, buột miệng nói ra, “Sẽ không a, hoàng đế ca ca hai tay đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034770/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.