Lục Trấn mỉm cười, chăm chú nhìn ta. Ta rùng mình mấy cái. Nhưng lạ lắm, hắn sao toát hết mồ hôi, cơ thể lại đỏ bừng lên thế kia?
Ta bất giác giật mình, Lục Trấn phá đám chuyện tốt của ta, nhưng hắn mặc có mỗi bộ đồ ngủ, ở ngoài khoác kiện áo choàng mỏng tang, ngực phập phồng như thể hắn đã chạy cả quãng đường dài tới đây vậy.
"Ngươi....... ngươi ăn mặc như kia sao mà ấm chứ?", ta lo lắng nhìn hắn.
Lục Trấn tiến đến trước mắt ta, sắc mặt hắn vô cùng nhợt nhạt, khó coi. Trông hắn giống hệt mấy vong linh ta hay đi câu hồn!
Tay hắn nóng lắm, chạm vào má ta bỏng rát, Lục Trấn xót xa nhìn ta.
"A Nhược không sao chứ?"
Ta gạt tay hắn ra, thấy hơi ngại:"Ta ổn mà, ko phải ngươi đã trả lại cho nàng ta gấp đôi rồi sao? Ngươi ốm à, sao ko nghỉ ngơi lại chạy đến đây làm gì?"
"Không sao........", hắn phả hơi nóng vào mặt ta,"A Nhược lo cho ta là tốt rồi!"
Dứt lời, đầu hắn gục xuống vai ta. Hai tay ôm chặt eo ta không nơi lỏng. Sao mà nóng vậy chứ? Chẳng lẽ hắn trúng xuân dược? Lại muốn ta giải trừ giúp? Không chịu đâu!
Ta đang mông lung suy nghĩ, lại có một công tử diện thanh y gọn gàng hớt hải xuất hiện. Tên này mày kiếm, mũi cao, môi hồng, răng trắng, đã thế làn da còn nõn nà, nom còn đẹp hơn các tiên tử ta từng nhìn thấy! Đẹp trai thật đấy! Chắc không phải người xấu đâu nhỉ? Chàng ta vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-qua-buu-han-roi/2703732/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.