"Gì.... gì cơ?"
Ta là nghe nhầm đúng chứ? Sao trông mặt Lục Trấn nghiêm túc thế kia?
Khoan đã, hắn còn vừa gọi ta là "Tịch Tịch"? Ta ngu người luôn rồi. Thế mà Lục Trấn còn nén cười nhìn ta.
Ta hít thật sâu, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, lấy hết dũng khí hỏi: "Tịch Tịch, là cái tên ngươi có thể tuỳ tiện gọi sao?"
Lục Trấn nhướn mày, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Ta có thể gọi, những kẻ khác, tuyệt đối không thể!"
Ta choáng! Hắn sao có thể vô sỉ đến vậy?
"Ngươi........"
"Tịch Tịch nàng là muốn gả cho tên Hoàng đế kia? Nên không thích ta sao?"
Lục Trấn sáp vào lòng ta, cái mặt vô sỉ của hắn úp vào ngực ta. Khoé môi ta giật giật, ta muốn sát sinh rồi!
Ta đập một phát vào lưng hắn, gằn từng tiếng một: "NGƯƠI - CÚT - RA - CHO - TA!!!!"
Lục Trấn vội lùi xa khỏi ta, ho sặc sụa. Hắn ốm xong dây thần kinh nào của hắn bị chập thế nhỉ?! Ta lườm hắn, bất mãn ra mặt.
Lục Trấn tỏ vẻ đáng thương. Tên này cũng thiên biến vạn hoá quá rồi đấy.
"Vậy Lục Trấn này....", ta rụt rè gọi.
Lục Trấn thấy ta gọi vậy, vẻ mặt hắn mừng rỡ như chó sắp được ăn xương vậy, hắn thẹn thùng đáp lại ta: "Ơi?"
Ta rùng mình, tên này diễn trò đến vậy mà không thấy kinh tởm sao?
"Cái đó......"
"Ừ?"
"Ngươi......."
Lục Trấn khoanh tay trước ngực, là ngực của hắn đấy nhé, nở nụ cười phiêu bạt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-qua-buu-han-roi/2703730/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.