Từ xa đã nghe thấy tiếng của Diệp Thường Phong vọng lại, đi bên cạnh y còn có một nữ tử, nàng liếc mắt đã nhận ra người này.
- Đại ca, huynh về vừa đúng lúc a! Còn có cả Uyển Nhi nữa
Nghê Thường đối với Bạch Linh Uyển vẫn là độ hảo cảm tuyệt đối, mặc dù ca ca nàng ấy làm nhiều chuyện sai nhưng nàng ấy từ đầu đến cuối chưa từng hại ai, càng không có hại nàng.
- Tiểu Nghê, muội cuối cùng trở về rồi a, phụ thân cùng nương lo lắng cho muội lắm đó
- Vào nhà trước đã rồi nói, hai người các con đó, để hai lão già bọn ta trong phủ rất buồn chán a
Mẫu thân nàng ngoài miệng có chút trách móc nhưng vẫn rất vui kéo hai người vào nhà, Bạch Linh Uyển ánh mắt nhìn nàng như có như không lộ ra vẻ áy náy.
- Uyển Nhi, vào nhà thôi, đại ca sao lại để muội ấy đứng ngơ ra đấy chứ
Nàng kéo nàng ấy vào cùng, Bạch Linh Uyển đứng ngây ngốc để mặc nàng kéo.
Trên bàn nhanh chóng dọn cơm, phu phụ Diệp Uất Trì rất nhiệt tình mà gắp thức ăn cho bọn họ, bầu không khí mấy chốc lại trở nên hài hoà, vui vẻ như lúc trước.
- Tiểu Nghê, xin lỗi
Sau bữa cơm, Bạch Linh Uyển hẹn nàng đến một nơi nói chuyện, nàng cũng muốn cùng nàng ấy nói cho rõ ràng tránh sau này khó xử.
- Aiz, muội có lỗi gì chứ, không cần cảm thấy áy náy, ta biết con người muội rất tốt, không cần phải tự làm khó bản thân đâu
- Đa tạ tỷ
- Đa tạ cái gì chứ, sắp thành người một nhà rồi
- Tỷ nói cái gì vậy chứ?
- Muội giả vờ cái gì, à không, phải gọi tẩu tẩu chứ
Nàng nở nụ cười trêu chọc, Bạch Linh Uyển vậy mà xấu hổ đến đỏ mặt, nàng thích nhất là trêu chọc mấy người mặt mỏng như nàng ấy.
- Tỷ trêu ta, không nói chuyện với tỷ nữa
- Ây nha, chạy từ từ thôi a, cẩn thận ngã, đại ca ta đau lòng đó
Nghê Thường nói với theo, nàng có chút cảm thán, mới ngày nào đại ca còn anh hùng cứu mỹ nhân bị người ta đánh bầm dập, không ngờ lại câu mất hồn công chúa Yến quốc, xem ra Diệp gia nàng sắp có hỷ sự rồi.
- Phải rồi, không biết Chiêu Chiêu dạo này thế nào nhỉ, lâu rồi không gặp Chiêu Chiêu
- Nếu nàng muốn thì hẹn người ta đi
Sở Thương Dạ từ sau lưng nàng đi đến vòng tay qua eo nàng, Nghê Thường nghĩ ngợi một lúc rồi ra quyết định.
Được thôi, đi gặp nàng ấy một lúc, ta phải cùng Chiêu Chiêu đi dạo một vòng kinh thành a
- Được, nhưng phải chú ý an toàn đó
- Aiz, chàng lo gì chứ, hiện tại Đại Sở quốc thái dân an, huống hồ ai dám bắt nạt nương tử của chàng chứ
- Được được, nương tử ta rất lợi hại
Nghê Thường được khen thiếu điều hất mặt lên trời, từ nhỏ đến lớn cho dù được gả đi rồi, nàng vẫn là một mực được nuông chiều, nhìn khắp thế gian ai có thể sánh bằng nàng.
- Chiêu Chiêu!
- Tiểu Nghê, cuối cùng ngươi chịu về rồi sao, ta còn tưởng ngươi quên mất ta
rồi chứ
- Làm gì có, dạo này ngươi thế nào rồi
- Vẫn có thể xem là tạm ổn
Nghê Thường gật gù, chỉ là nàng cảm thấy Hàn Chiêu Chiêu như có tâm sự, trên người nàng ấy nàng cảm nhận được có một loại khí chất trầm ổn khác hẳn lúc trước, nàng chỉ rời đi một thời gian, khuê mật của nàng lại có thay đổi nhiều đến vậy.
- Chiêu Chiêu, sao ngươi trông buồn bực không vui nha, nói đi, ai bắt nạt ngươi, ta phóng hoả đốt nhà hắn
- Ngươi định đốt cả hoàng cung sao?
Hàn Chiêu Chiêu bày ra dáng vẻ tươi cười nhưng nàng lại cảm thấy nàng ấy chỉ cố gượng cười để nàng không lo lắng.
Khoan đã! Sao sự việc này lại liên quan đến Sở Mạch Thần?!
- Sở Mạch Thần bắt nạt ngươi sao?
- Không phải, phụ thân ta muốn ta vào cung, nhưng ta lại không muốn gả cho nam nhân không yêu mình
- Ta thấy phụ thân ngươi chắc cũng không ép ngươi đến cùng, mà ngươi lại sầu não, lẽ nào... ngươi thích hoàng đế rồi ?!
Nàng đảo mắt liền cho ra một câu suy đoán, với tính cách của phụ thân Hàn Chiêu Chiêu chắc hẳn sẽ không ép buộc nàng ấy, chỉ còn một lý do là nàng ấy đang tương tư hoàng đế nhưng hoàng đế lại dường như không có tình cảm nam nữ với nàng ấy.
Chỉ là Nghê Thường có hơi ngứa tay rồi nha, thuyền này nàng nhất định phải đẩy!
- Ta sẽ tìm hắn nói chuyện, bắt hắn dùng kiệu lớn đón ngươi làm hoàng hậu
- Thôi, ngươi đừng đi mà, chuyện đó không có gì to tát
- Cái gì mà không to tát, Chiêu Chiêu nhà ta thích, ta sẽ cướp về cho ngươi
- Ngươi quên chuyện đó đi, ta... ta sợ
Hàn Chiêu Chiêu nói muốn khô nước bọt mới giữ được nàng lại không cho nàng đi tìm Sở Mạch Thần.
- Không còn sớm nữa, ta phải về phủ đây, khi có thời gian ta lại đến tìm ngươi
- Được, ta cũng phải về nhà đây, tạm biệt
Hai người rẽ về hai hướng khác nhau, chỉ là Hàn Chiêu Chiêu lại không nhìn thấy vẻ mặt giảo hoạt đang tính toán âm mưu của nàng.
Nghê Thường còn đang lo lắng không có gì để làm, xem ra trời đang tạo cơ hội cho nàng đây mà, hiện tại nàng phải về phủ trước đã, rồi sau đó lại rủ phu quân nhà nàng đi làm đại sự một chuyến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]