🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
'Cốc cốc cốc, CỐC CỐC CỐC'

Tiếng đập cửa liên hồi truyền tới, Hàn Chiêu Chiêu giật mình tỉnh giấc, dự cảm của nàng ấy không tốt cho lắm.

- Phù, mệt quá, cuối cùng ta cũng đến được đây

Nghê Thường quăng bao tải xuống đất cái bịch, bản thân lại đưa tay chống vào cửa thở phì phò.

- Ta thấy toàn là phu quân ngươi vác, ngươi chỉ việc ném xuống thôi mà, có cần mệt vậy không

Hàn Chiêu Chiêu nói ra tiếng lòng, một bên lại đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang bao tải nằm trên mặt đất, nửa đêm Diệp Nghê Thường gõ cửa lại mang đến một bao tải không làm người ta khó hiểu mới là lạ.

- Ngươi có biết là nặng lắm không, ta cất công mang đến cho ngươi vậy mà ngươi lại... hứ

- Thôi mà, ta chỉ đùa một chút, nhưng mà bên trong là cái gì vậy?

- Bảo bối đó, tặng cho ngươi, bọn ta đi trước đây

Còn chưa đợi Hàn Chiêu Chiêu phản ứng xong Nghê Thường đã cùng Sở Thương Dạ rời đi.

Hàn Chiêu Chiêu nhìn Sở Thương Dạ đầy ý tứ, đường đường thế tử gia cao quý sau khi cưới thê lại như một tên sai vặt chạy theo sau Nghê Thường.

Sở Thương Dạ cảm nhận được ánh mắt soi mói của nàng ấy liền quay sang ném cho Hàn Chiêu Chiêu một cái lườm sắc lẹm.

Nàng ấy nuốt nước bọt quay đi chỗ khác, không ngờ hắn lại còn có bộ dạng đại ôn thần như vậy!

- Nương tử, nàng có phải nên cho vi phu một lời giải thích

- Chẳng phải ta sợ chàng ghen nên túm chàng đi cùng sao

Nghê Thường giải thích cho có lệ, vốn dĩ nàng định đi một mình nhưng nghĩ lại bản thân cũng có phu quân, việc gì phải tự tay làm, thế nên bèn mang theo hắn đi cùng.

- Chuyện nàng muốn làm ta giúp nàng làm rồi, bây giờ đến chuyện ta muốn làm, nàng nhất định phải giúp ta

- Chàng định làm gì?

-



Nàng nói xem

Hắn nhướng mày đầy tà tứ nhìn nàng, môi vẽ lên một đường cong mê hoặc, Nghê Thường chợt rùng mình, nhìn biểu cảm này nàng liền biết hắn muốn làm gì.

- Chuyện này có gì về phủ đã rồi từ từ nói

Đương nhiên phải về phủ, nhưng trước tiên ta đưa nàng đến một nơi

Sở Thương Dạ dứt lời liền ôm lấy eo nàng vận khinh công bay lên mái nhà, bọn họ lướt từ mái nhà này sang mái nhà khác.

Nàng không để ý đến xung quanh mà chỉ rúc vào lòng hắn cảm nhận từng hơi thở trầm ổn của hắn, mùi thuốc thoang thoảng quen thuộc khiến nàng an tâm dựa vào người hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn dừng lại bên cạnh một bờ hồ, nàng mở mắt nhìn quanh một lượt có chút ngây ngẩn.

Gió đêm mang theo không khí lành lạnh lướt qua đôi gò má nàng, bên bờ hàng liễu rũ xuống mặt hồ không ngừng đu đưa khua mặt nước gợn lăn tăn.

- Thì ra cái chàng nói là cái này sao ?

- Là nó, mà cũng không hẳn là nó

Hắn cười dịu dàng cùng nàng ngắm cảnh đêm, trăng tròn soi bóng xuống mặt hồ khiến khung cảnh càng lung linh, ảo diệu.

Chỉ tiếc là...ở trong phủ thượng thư lại ngượng ngùng đến không thể tả.

Hoàng...hoàng thượng...ta...ta không cố ý đâu

- Ta biết không phải do muội, haiz, là do Nghê Thường không có chuyện gì là không dám làm

- Vậy bây giờ phải làm sao đây?

- Ta là nam nhân ít nhiều sẽ không có ảnh hưởng, muội là thân nữ nhi e sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, ta sẽ âm thầm rời đi trước

Sở Mạch Thần tuy tự nhận mình không phải người tốt gì nhưng hắn sẽ không huỷ hoại thanh danh của nữ tử, hắn không có tình cảm nam nữ với Hàn Chiêu Chiêu, cũng không cần làm hỏng một đời của nàng ở chốn thâm cung lạnh lẽo.

- Vậy...thần nữ cung tiễn hoàng thượng

Nàng ấy cúi người thi lễ, đầu cuối thấp cố tình che đi sự luyến tiếc nơi đáy



mắt, tuy không muốn dùng cách này để trói buộc hắn nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút mất mát.

Nói ra thì con người thật sự mâu thuẫn đến như vậy, bản thân rõ ràng không muốn nhưng lại luyến tiếc, nửa muốn vì mình ích kỷ một lần, nửa lại không muốn đối phương khó xử.

Đoạn tình cảm này của nàng ấy đã che giấu rất lâu rất lâu, che giấu kỹ đến nỗi không ai nhìn thấu được.

- Cửa...khoá rồi

- Chuyện này...

Nghê Thường cũng đâu có rảnh rỗi đến mức đưa người đến nói vài câu khách sáo rồi rời đi, nâng đương nhiên phải tính toán trước một chút.

- Thôi vậy...ta tìm cách khác rời khỏi đây

Sở Mạch Thần thử tìm đến cửa sổ nhưng cũng không có ích gì, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình nên đề phòng trước mặt Nghê Thường nếu không sẽ thảm hại vô cùng.

- Chiêu Nhi, con ngủ chưa?

Phụ thân Hàn Chiêu Chiêu ở bên ngoài gọi cửa, bởi vì nến trong phòng nàng ấy vẫn chưa thổi đi thế nên phụ thân nàng ấy mới đến hỏi han.

- Phụ thân, nữ nhi chuẩn bị đi ngủ rồi, đúng rồi, cửa phòng của nữ nhi bị khóa từ bên ngoài, người gọi người đến mở ra giúp con được không?

- Sao lại khóa từ bên ngoài rồi, có chuyện gì vậy Chiêu Nhi, con nói phụ thân biết

Hàn thượng thư lo lắng không giấu được qua giọng nói, ông ấy là người hay nghĩ nhiều nên khó tránh khỏi suy đoán lung tung mà sinh ra lo lắng.

- Phụ thân đừng hoảng loạn a, là Chiêu Nhi bảo nha hoàn khóa cửa lại, nhưng mà quên dặn khi nào mở khóa thôi

Ông ấy thở phào một hơi, bình thường Hàn Chiêu Chiêu hay quậy phá đồ đạc trong nhà nên ông ấy cũng không có gì nghi ngờ.

- Được rồi, để phụ thân sai người mở khóa

- Đa tạ phụ thân, người cũng nên về nghỉ ngơi sớm chút a, đêm khuya trời lạnh lắm

- Ta biết rồi, con cũng vậy

Bóng người ngoài cửa không thấy đâu, Sở Mạch Thần mới yên tâm bước ra, đường đường hoàng đế một nước lại trốn một cách khổ sở như vậy trong phòng khuê nữ nhà người ta, nói ra thật mất mặt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.