“…” Phi Sắc nhìn ánhmắt kiên định của nàng, than nhẹ một tiếng, sau đó nâng tay kéo nàng vào lòng, ôm thân thể mềm mại của nàng té xuống giường, “Ngủ đi.”
Sao hắn có thể quên nàng là Bạch Phượng Ca.
Nếu không làm như vậy nàng sẽ không phải là Bạch Phượng Ca, không phải Bạch Phượng Ca mà hắn yêu.
“Phi Sắc, ta rất nhớ ngươi.” Bạch Phượng Ca lui vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập quen thuộc kia, nhẹ giọng nói.
“…” nghe vậy Phi Sắc nở một nụ cười tuyệt mĩ, mắt phượng kia tỏa ra tiasáng nhu hòa còn chói mắt hơn ánh trang ngoài kia vài phần.
Lực đạo ôm nàng càng tăng thêm vài phần, thỏa mãn nhắm hai mắt lại cảm nhận hương thơm của nàng, “Ngủ đi.”
Giọng nói làm người ta say mê kia tựa như lông chim nhẹ nhàng phất qua trái tim của Bạch Phượng Ca.
……………
Ngự thư phòng.
Sau khi Ám báo cáo kết quả điều tra cho Long Cẩn, thì biến mát tực như tia chớp.
Long Cẩn thưởng thức nhẫn ngọc trong tay, ngưng thần suy nghĩ gì đó.
Không biết qua bao lâu.
“Hoàng thượng, nhiếp chính vương cầu kiến.” thái giám bên ngoài đến gần, nhẹ giọng bẩm báo.
“Truyền.” thu hòi sy nghĩ, Long Cẩn mang chiếc nhẫn ngọc vào ngón cái.
“Ca.” Long Ngọc một thân quan phục đỏ thẩm, cao ngất tuấn nghị.
“Tới vừa kịp lúc.” Long Cẩn nhìn thân đệ đệ nhà mình, cười nói, “Ngồi đi.”
Long Ngọc cũng không khách khí, theo thói quen kiếm một chỗ ngồi xuống.
Long Cẩn cũng ngồi dậy, bước tới chỗ bên cạnh Long Ngọc, “Theo kết quả điềutra của Ám, Minh Nguyệt phái kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-hau-cung-man/759730/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.