“Vương phị, mời.” Phi Sắc nghiêng người, nâng tay làm thế thỉnh.
Bạch Phượng Ca gật nhẹ một cái, đi về phía Phi Sắc.
Hai đại mĩ nhận một trắng một đỏ sóng vai nhau đi, một người thanh tuyệt thoát tục, một người xinh đẹp mị hoặc, sợ là bực họa xinh đẹp nhất cũng không thể sánh bằng hai người bây giờ.
Khi Tiểu Chanh lấy lại tinh thần thì hai người kia đã đi rất xa.
”Tiểu thư! Đợi ta với!” quăng nghi ngờ của mình ra chín tầng mây, Tiểu Chanh xách váy vội vàng đuổi theo.
”Ha ha, tiểu nha đầu cũng muốn đi sao.” Phi Sắc xoay người khẽ cười nói.
”Ta muốn đi theo tiểu...” Tiểu Chanh trợn mắt nhìn Phi Sắc, nhưng còn chưa nói xong, Bạch Phượng Ca đã nhẹ giọng cắt ngang, “Chanh, ngươi ở lại đi.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Phi Sắc càng sâu, đôi mắt phượng ôn nhu như nước nhìn Bạch Phượng Ca.
Tiểu Chanh càng cảm thấy kì quái.
Tiểu thư thay đổi rồi!
Nhìn bóng hai người đang khuất xa kia, trong lòng Tiểu Chanh càng u ám.
Dừng tầm mắt trên bóng lưng xinh đẹp của Phi Sắc, Tiểu Chanh âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thật sự, thật sự, thật sự rất muốn cắn chất nàng ta mà.
..................
Bách hoa tranh nhau khoe sắc, hương thơm tỏa ra bốn phía, hoa viên phía sau vương phủ như một biển hoa rực rỡ.
”Mệt sao?” Phi Sắc nhẹ giọng hỏi, mắt phượng nhìn về phía Bạch Phượng Ca càng thêm nhu tình.
”Ừ.” Bạch Phượng Ca gật gật đầu.
Sau khi dùng kim khâu phong thể, thể lực của nàng bị sụt giảm nghiệm trọng.
”Chúng ta qua lương đình bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-hau-cung-man/759731/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.