Nàng muốn gì chứ? Nữ hài tử cứ đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trên tay cậu. Cậu nhìn thẳng nàng, phát hiện nàng vừa gầy vừa bẩn, cũng vì vậy mà đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng vừa to vừa tròn như hai viên bảo thạch đen thần bí hút hồn người khác. Cậu dời kẹo hồ lô qua bên phải, bảo thạch đen cũng chuyển sang phải, cậu dời tiếp sang trái, bảo thạch đen cũng dời sang bên trái. Cậu đưa kẹo về phía trước, nữ hài tử lại bước về trước một bước. Cậu rụt tay lại, tiểu nữ hài dừng bước.
Nàng định đi đâu? Lòng hiếu kỳ của Đồng Tiếu Ngộ bị khơi dậy. Chỉ thấy tiểu nữ hài chạy tới chạy lui trên đường, người nào vừa đi vừa cầm đồ ăn thì lập tức đi theo, chỉ cần họ vừa vứt bỏ, nàng lại nhặt lên cho vào miệng như cũ. Nàng là ăn xin sao? Đồng Tiếu Ngộ hiểu ra nhưng vẫn đi theo. Đến khi nàng vừa định nhặt xương gà dưới đất, một con chó đến giành với nàng, cậu vội vàng đến muốn lôi nàng đi, nhưng nàng lại bỏ tay cậu ra, hai tay nàng giơ cao ngang đầu, vẻ mặt dữ tợn, cắn răng trừng lại nó. Không phải muốn đấu với chó chứ? Chỉ vì một cái xương gà không còn miếng thịt kia à?
"Từ nay về sau, ngươi sẽ là vật cưng của ta." Đó chính là lúc cuộc đời của Tiểu Hoa nàng bị ai đó thẳng tay lật qua một trang mới. Nàng được hắn nhặt về, lại còn được sủng ái. Thật ra chỉ có bản thân nàng biết, mỗi ngày nàng phải thấp thỏm hầu hạ 'chủ nhân' thế nào, từng giây từng phút đều nhắc nhở mình: nàng chỉ là vật cưng , vì vậy nên không thể đòi hỏi chủ nhân bất cứ thứ gì. Phải học cách biểu hiện và dáng vẻ mà chủ nhân thích thì mới có thể được ở cạnh, nhận được sự sủng ái, thương tiếc của hắn về lâu dài...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.