"Phụ thân..." Đồng Tiếu Ngộ đau đớn nghiến răng, hốc mắt phiếm hồng ngập nước mắt: "Người sẽ khỏe lại, con sẽ mời đại phu giỏi nhất về chữa cho người, người nhất định phải khỏe lại!"
"Vô dụng thôi... Mẫu thân con đã tìm vài đại phu rồi, đều nói cha không xong... Khụ khụ... Khụ khụ..." Đồng lão gia ra sức ho khan mấy tiếng, sau đó lại nói: "Thật ra phụ thân không có gì hối hận, sản nghiệp của hiệu gỗ Đồng gia trong tay ta không ngừng phát triển, còn có nhi tử kế thừa gia nghiệp, cũng đã cưới được nữ nhân ta yêu làm thê tử, cuộc sống thật quá viên mãn, có điều..." Ông muốn nói lại thôi.
"Chỉ có điều thế nào?" Đồng Tiếu Ngộ lo lắng hỏi.
"Có điều phụ thân còn một nguyện vọng chưa làm xong, thời gian không còn nhiều, chỉ sợ phải mang niềm tiếc nuối này cùng xuống suối vàng..." Đồng lão gia nhắm mắt lại.
"Lão gia, đừng mà! Lão gia..." Đồng phu nhân bên cạnh ôm lấy cái hông to của ông khóc thét lên.
"Nguyện vọng gì? Phụ thân, người nói con nghe, chỉ cần hài nhi làm được, con nhất định giúp người hoàn thành." Đồng Tiếu Ngộ thấy phụ thân không có phản ứng, sốt ruột lay lay: "Phụ thân, người tỉnh lại đi!"
Đồng lão gia chợt mở mắt ra: "Có thật là con muốn giúp ta hoàn thành nó không?"
"Vâng, phụ thân." Đồng Tiếu Ngộ ra sức gật đầu.
"Tâm nguyện duy nhất của ta chính là được bế cháu."
Sắc mặt Đồng Tiếu Ngộ đanh lại.
"Chỉ sợ ta không chờ được tới lúc đó..." Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-duoc-cung-chieu/2401211/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.