Nguyệt nhi xoay người sang phía khác ném bao cát.
Thật hâm mộ Nguyệt nhi! Vì Nguyệt nhi đã xoay sang bên kia, nên Tiểu Hoa không cần miễn cưỡng gượng cười nữa, nàng đau khổ nghĩ.
Nàng cũng muốn xem chuyện có thai là chuyện vui, nhưng vẫn không thể.
"Nguyệt nhi."
"Đừng cười tỷ nữa!" Tiểu Hoa đáng ghét, lần nào cũng chọc nàng.
"Muội chỉ muốn nói, muội khát rồi, tỷ có thể mang trà đến cho muội không?"
"Được." Chỉ cần không chọc nàng nữa là tốt.
Nguyệt nhi vừa biến mất khỏi tầm mắt, Tiểu Hoa vén váy đứng lên, nhanh chóng rời khỏi Đồng phủ.
Đến lúc Nguyệt nhi bưng nước trà về, chỉ thấy bao cát nằm rải rác trên thảm cỏ, không thấy bóng dáng Tiểu Hoa đâu.
Hai ngày trước, Tiểu Hoa ra phố cùng Nguyệt nhi đã để ý một hiệu thuốc bắc nhỏ.
Nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai quen ở gần đó mới dám bước vào.
"Cô nương, xin hỏi muốn mua gì?" người gác quầy hỏi.
"Xin cho ta thuốc phá thai." Tiếng nàng nhỏ như muỗi kêu.
"Cái gì?"
Tay Tiểu Hoa chống lên mặt quầy, nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: "Xin cho ta thuốc phá thai."
"Cô nương, cô chắc chứ?" Người trong quầy chần chờ đánh giá Tiểu Hoa từ trên xuống dưới.
Tiểu Hoa có tật giật mình, bị người khác nhìn chằm chằm không được tự nhiên.
"Tôi... Tôi giúp tiểu thư nhà tôi mua, tiểu thư nhà tôi gặp chuyện không may, nên nhất định phải mua loại thuốc này." Nàng cố tình thể hiện vẻ mặt đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-duoc-cung-chieu/2401217/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.