Trong nháy mắt tiếng khóc ngừng lại, Diệp Mộ Liễu nháy nháy đôi mắt giảo hoạt, lập tức nín khóc mỉm cười. Hôn lén lên gương mặt nhỏ nhắn của Xuân Đào, lập tức cười nói:
“Ta biết ngay, Xuân Đào nhà chúng ta là tốt nhất!”
“Hừ.” Xuân Đào không cam lòng khẽ hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng thay đổi quân áo, laị hướng ra ngoài cửa sổ gọi:
“Tiểu thư, ngươi mệt rồi, nhanh đi nghỉ đi.”
“Ừ, ngươi đi đi.” Diệp Mộ Liễu nhìn thủ vệ ngoài cửa sổ có chút buông lỏng, liền nói:
“Không có việc gì đừng quấy rầy ta!”
“Vâng, tiểu thư.”
Thừa dịp thủ vệ quay đi, Diệp Mộ Liễu xoay người liền nháy mắt một cái, ra hiệu cho Xuân Đào, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa, đưa lưng về phía thủ vệ, không nhanh không chậm đi về phía cửa sau của Diệp gia…
Hoàng hôn dần buông xuống, trời tối sầm. Một bóng dáng cao gầy đi lại bên ngoài Diệp phủ, sau đóhắn lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lồng lay động treo dưới mái hiên, thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi…
Cách đó không xa, một bóng dáng nho nhỏ lén lút chuồn ra cửa sau Diệp phủ.
Vỗ tay một cái, trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy may mắn, vận khí không tệ, chạy đi không gặp trở ngại gì.
Nhưng mà lúc nãy đi vội vàng như vậy cũng không hỏi rõ Xuân Đào, nam tử thư sinh kia rốt cuộc là đứng ở cửa trước hay cửa sau, phải tìm hắn ở đâu đây?
Diệp Mộ Liễu chần chừ, vừa nhấc tay, một bóng dáng cao ngất ở đằng xa đập vào mắt nàng.
Chỉ liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/33133/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.