Đã mười ngày nàng bị nhốt trong phòng của mình, không thể bước ra khỏi phòng một bước.
Bên ngoài có người canh gác chặt chẽ, không một kẽ hở. Ngoài cha mẹ thì nha hoàn Xuân Đào mỗi ngày sẽ đúng giờ đưa cơm cho nàng, trong căn phòng này, ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt được.
Nhưng mà ra được bên ngoài thì như thế nào?
Bây giờ nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ như ba năm trước.
Mấy năm nay cha mẹ vì nàng mà đau lòng, mái tóc đen đã điểm thêm mấy sợi tóc bạc, không lẽ nàng còn có thể nhẫn tâm mặc kệ bọn họ mà một mình lưu lạc bên ngoài, khiến cho Hoàng đế giận chó đánh mèo sang Diệp gia sao?
Huống hồ oan gia nàng chờ đợi ba năm vẫn mãi không thấy tung tích, nếu nàng đi rồi thì hắn phải đi đâu tìm nàng?
“Tiểu thư, tới giờ ăn cơm chiều rồi.”
Không biết từ lúc nào Xuân Đào lặng lẽ bưng đồ ăn vào trong phòng.
“Đặt ở đó đi.”
Diệp Mộ Liễu không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm con chim vàng anh đang nhảy nhót trên cây liễu ở trong viện.
“Ta không có khẩu vị.”
“Tiểu thư, mấy ngày hôm nay người không ăn gì rồi.”
Nhìn tiểu thư ngày trước hoạt bát xinh đẹp dần dần gầy đi, Xuân Đào đau lòng không thôi.
“Người phải yêu quý thân thể của mình.”
Nghe người đứng đằng sau giọng nói mang theo tiếng khóc, Diệp Mộ Liễu không nhịn được mà thở dài một hơi.
“Nha đầu ngốc, ta không sao.” Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi một chút mà thôi.
“Nhưng mà tiểu thư…” Xuân Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/33132/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.