“Ngươi nói gì? Độc y đến đây?”
Trong Tử Vi cung, Diệp Mộ Liễu nằm ở nhuyễn tháp nhắm mắt nghĩ ngơi, từ lúc Thái y chẩn đoán nàng mang thai, Lý Ngọc xem nàng như bảo bối, che chở nàng hết sức cẩn thận, giống như ôm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
Hiện tại nghe Thanh nhi nói vậy, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng đứng dậy chạy tới Phúc Duyên cung.
Phía sau, Thanh nhi nở nụ cười bất đắc dĩ, trong giọng nói còn có chút lo lắng.
“Hoàng hậu nương nương, người chạy chậm một chút có được không? Đừng quên hiện tại người đã sắp làm mẹ người ta rồi đấy...”
Lúc này bước chân Diệp Mộ Liễu mới chậm lại, quay đầu thè lưỡi cười với Thanh nhi, gương mặt xinh đẹp khi cười lên trông thật đáng yêu.
“Không phải là ta quá cao hứng hay sao... độc của Hoàng thúc rốt cuộc cũng được chữa trị rồi.”
“Đúng vậy.”
Thanh nhi gật đầu, muốn cười nhưng trong mắt đều là nước mắt.
“Đây là chuyện vui nhất trong cung mấy ngày qua.”
“Đi, chúng ta đi nhìn một chút.”
Hai người đi đến cửa Phúc Duyên cung, giữa trưa cả cung điện lớn như vậy nhưng lại im ắng lạ thường, một bóng người cũng không có.
Diệp Mộ Liễu đi vào bên trong điện, một bên thầm mắng, đám nô tài này không biết rảnh rỗi chạy đi đâu? Cứ như vậy hai người đi đến nội điện.
Lúc Diệp Mộ Liễu đẩy cửa đi vào, trong phòng truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Lãnh Yên, đừng đi có được không? Vì sao độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894252/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.