“Vậy chúng ta đi cướp thần long huyết trở về?”
Nghĩ nghĩ, Lãnh Hàn Yên mở miệng cầu xin.
“Con thật ngốc, nếu người ta đã mất công đến cướp thần long huyết thì còn chờ chúng ta đến cướp lại sao?”
Lắc đầu, ‘độc y’ mím môi nói.
“Ta nghĩ, người nọ là muốn hướng đến Lý Ly, ta có nhìn mấy người đến trợ giúp, nhìn chiêu thức võ công rõ ràng đã từng ở quân doanh. Nếu như vậy, chúng ta trong thời gian ngắn không thể tìm được bọn họ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta đành trơ mắt nhìn hắn chết đi sao?”
Nghe vậy, trong lòng Lãnh Hàn Yên trầm xuống, trong mắt đầy tuyệt vọng.
“Sư phó, thật sự không còn biện pháp nào sao?”
Độc y kinh ngạc nhìn tiểu đồ nhi của mình, nhíu mi nói.
“Yên nhi, rốt cuộc con với Vương gia có quan hệ gì? Vì sao con lại để ý như vậy?”
“Sư phó có điều người không biết, hắn không chỉ là bằng hữu của đồ nhi, hắn còn là phò mã của Hoàng tỷ. Tính đi tính lại thì con và hắn có quan hệ gần gũi.”
Lúc này Lãnh Hàn Yên mới hồi phục tinh thần, nhất thời cũng hoảng sợ vì sự thất thần lúc nãy của mình.
Nàng làm sao vậy? Sao có thể luống cuống như vậy?
Chỉ sợ không chỉ là bằng hữu, phò mã của hoàng tỷ nữa…
Lãnh Hàn Yên, ngươi không phải người thế giới này, không có mối ràng buộc với thế giới này, huống hồ người nọ là tỷ phu của ngươi…
(Dự là xuyên ko
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894251/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.