Nếu nhìn kĩ mà nói, còn có thể phát hiện vết máu đã khô trên vạt áo của hắn.
Khó trách hôm nay sư phó tiến vào nàng lại có thể phát hiện ra.
Nàng nghĩ võ công của mình tiến bộ, lại không nghĩ tới sư phó là bị người khác làm bị thương.
“Sư phó, ai đả thương người?”
Võ công của ‘độc y’ tuy không phải đứng đầu nhưng độc thuật đã sớm xuất thần nhập hóa, phóng tầm mắt cả thiên hạ này, người có thể làm sư phó bị thương quả thật ít lại càng ít.
“Đừng nói nữa, vi sư lần này thất bại rồi.”
Cười khổ một tiếng, sắc mặt ‘độc y’ ảo não.
“Không nghĩ tới lần này sư phó lại thua trên tay người quen.”
Dứt lời, ‘độc y’ nói sự việc từ đầu đến cuối với Lãnh Hàn Yên, thì ra trên đường hắn trở lại, gặp một người bằng hữu cũ.
Vì thế đến tửu lâu uống rượu nói chuyện, tưởng rằng độc y tung hoành trên giang hồ hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chỉ có hắn dụng độc với người khác, làm sao có người khác hạ độc hắn.
Hơn nữa người nọ lại là bằng hữu cũ, năm đó hắn còn thiếu người ta một ân tình, vì thế không hề phòng bị nhưng lại bị đối phương hạ nguyễn cốt tán.
Nếu là nhuyễn cốt tán bình thường thì thôi, nhưng nhuyễn cốt tán này lại hết sức bá đạo, chỉ sợ mạnh mẽ hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần.
Dù ‘độc y’ hắn đã sớm bất độc bất xâm nhưng lúc trúng nhuyễn cốt tán một ly trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894249/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.