" Vương gia, bọn họ đã đi rồi, ngài đừng nhìn nữa… "
Gió thu hiu quạnh, thổi bay tà áo màu tím của Lý Ly, hết sức phiêu dật. Hiện tại, gương mặt của hắn tuấn mỹ bất phàm, nhưng lại không có chút nào vui vẻ, tất cả đều là một mảnh tái nhợt.
" Ta chỉ muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút mà thôi. Nếu không, chỉ sợ không còn cơ hội nữa… "
" Vương gia, vì sao ngài phải khổ vậy chứ …? "
Thở dài một hơi, trong mắt Lãnh Hàn Yên lóe lên sự phức tạp.
Nam tử đội trời đạp đất này, đau khổ đều tự mình gánh lấy, chỉ sợ làm phiền tới người khác.
Khó trách ánh mắt hắn lại cô đơn như vậy, tịch liêu như vậy!
Giờ khắc này, Lãnh Hàn Yên muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên gương mặt của hắn, trong lòng vừa nghĩ, nàng đưa tay lên nhưng phát hiện bàn tay mình vẫn bị Lý Ly nắm lấy.
" Vương gia… "
Thấy nàng rút tay, lúc này Lý Ly mới hồi phục tinh thần, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt đỏ lên.
(chậc chậc, đáng yêu quá, chưa yêu có khác, nắm tí tay đã đỏ mặt, khựa khựa ^_^)
Muốn cười nhưng ngực lại cuồn cuộn lên…
" Khụ, khụ, khụ… "
Sau một trận ho kịch liệt, vị ngọt trong cổ bật lên, chất lỏng màu đỏ từ khóe môi bán đứng dáng vẻ lúc này của hắn.
Đưa tay chống lên xe ngựa, Lý Ly rũ mắt hỏi:
" Lãnh cô nương, cám ơn ngươi đã giúp đỡ ta. Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894254/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.