Dù như thế nào mấy món ăn thôn quê mà Du Bạch mang về đều được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Lập tức có người đi nhặt nhánh cây, nhóm lửa, có người bắt đầu xử lý mấy món ăn thôn quê.
Từng nhóm người phân công làm việc, bận rộn nhưng rất ngay ngắn và trật tự.
Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác tại chỗ, muốn đến giúp đỡ nhưng không biết phải làm như thế nào.
Nhưng mà cái gì nàng cũng không làm thì có gì đó không được tự nhiên...
Bắc Thiên Tuyết luôn hưởng thụ được người khác hầu hạ, lần đầu tiên mới hiểu được bốn chữ “chúng sinh bình đẳng”.
Vừa muốn mở miệng nhưng nhìn thấy gương mặt không chút thay đổi của Du Bạch nàng lại thật sự không muốn cúi đầu với bản mặt đó.
Nhưng mà nếu Bắc Thiên Tuyết nàng hịu cúi đầu thì sẽ không phải chịu đói bụng cả ngày.
Tên Du Bạch thối tha này, ngươi chảnh cái gì mà chảnh?
Không phải chỉ thịt nướng thôi sao?
Bản công chúa không ăn là được chứ gì...
Nhớ tới mùi vị thịt nướng, Bắc Thiên Tuyết không nhịn được mà nuốt nước bọt lần nữa, lại cầm bánh bao nguội trên tay cắn một miếng thật lớn.
Coi như hiện tại nàng đang ăn thịt nước, là sơn hào hải vị.
Bắc Thiên Tuyết, ngươi nhất định không thê vì vậy mà khom lưng.
“Đừng ăn nữa, đợi lát nữa ăn thịt nướng đi...”
Thu hết biểu tình trên gương mặt của nàng vào mắt, Du Bạch nhíu mày, lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
“Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894101/chuong-155-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.